Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 156: Chương 156: Biến chi biến (2)




Tần Tây Bình thấp giọng nói, sau đó ánh mắt nhìn chung quanh, nếu như không để ý đến ai, ngược lại nhìn thoáng qua Vương Lân Yêu Hổ cùng Đỗ Thiếu Phủ, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Tiểu gia hỏa rất khó được, hậu nhân Tần gia không người có thể so sánh, tiểu tử, ta gả nha đầu tiểu Lộ cho ngươi, từ đây về sau Đỗ gia ngươi cùng Tần gia ta chính là người một nhà, ta cũng hết sức bồi dưỡng ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?

Tần Tây Bình vừa nói ra, tất cả ánh mắt ở đây sửng sốt, mà sắc mặt của Tào Thiên Mãng thì khó coi lên, Tần Tiểu Lộ là vị hôn thê của nhi tử hắn, lúc này Tần gia rõ ràng là không có đặt hắn ở trong mắt.

Trong đội hình Tần gia, Tần Tiểu Lộ cũng biến sắc, sau đó mắt nhìn về phía thiếu niên áo tím ở bên người Cự Hổ khổng lồ kia, không biết vì sao, trong mắt lại ẩn ẩn có chút chờ mong.

- Tần gia đây là ý tứ gì, chẳng lẽ quên hiệp nghị với Lưu Vân quận ta sao!

Tào Thiên Mãng cả giận nói, Lưu Vân quận tới mấy trăm người, giờ phút này chỉ thừa lại một phần ba ở phía sau hắn, tổn thất thảm trọng.

Tần Tây Bình quay đầu liếc nhìn Tào Thiên Mãng một cái nói:

- Bọn họ nói không sai, Thạch Thành đích xác không phải Lưu Vân quận có thể nhúng chàm, chẳng lẽ ngươi nghĩ ngươi là Lưu Vân quận quận chủ, thì có tư cách nhúng chàm Thạch Thành sao, nếu không phải hơn mười năm qua ta đợi hôm nay, Lưu Vân quận còn đến phiên hậu bối như ngươi cai quản sao, mang theo người của ngươi đi đi, chuyện tình của Thạch Thành, còn chưa tới phiên ngoại nhân đến nhúng tay.

- Hảo một cái Tần gia, ha ha, hảo một cái Thạch Thành, Tào gia ta nhớ kỹ.

Tào Thiên Mãng cười to, ánh mắt phập phồng, hắn cũng không phải ngốc, sự tình hôm nay, hắn đã chiếm không được tiện nghi gì, chỉ có thể lui mà cầu tiến, vẫy tay nhìn mọi người phía sau oán hận nói:

- Chúng ta đi!

Người Lưu Vân quận nhất thời tụ tập lại, theo Tào Thiên Mãng chật vật rời đi, cuối cùng biến mất ở xa xa.

Không ai đi ngăn trở Tào Thiên Mãng, dù sao sau lưng Tào Thiên Mãng là toàn bộ Thạch Long đế quốc, hơn nữa lúc này tất cả lực chú ý đều dừng ở trên người Tần Tây Bình.

Tần Tây Bình nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Tiểu tử, ngươi suy nghĩ được chưa?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tần Tây Bình, trên khuôn mặt cương nghị hiện lên nụ cười nói:

- Ngượng ngùng, ta không có hứng thú.

Sắc mặt của Tần Tây Bình hơi thay đổi nói:

- Tiểu tử, ngươi cần phải nghĩ rõ ràng, nghĩ kỹ lại trả lời ta cũng không muộn!

- Ta đã nghĩ rất rõ ràng, vẫn không có hứng thú!

Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu.

- Vậy thật sự là đáng tiếc, bất quá người không thể để ta sử dụng, ta sẽ không lưu lại, nên ngươi chỉ có thể đi tìm chết!

Giọng nói âm lãnh của Tần Tây Bình vừa hạ xuống, tiếng xé gió đột nhiên chấn động, sau đó thân ảnh mơ hồ lướt đi, cơ hồ là trong thời gian ngắn, liền xuất hiện ở trước mặt Đỗ Thiếu Phủ không xa, một tay nắm về phía cổ họng của Đỗ Thiếu Phủ.

- Rống!

Vương Lân Yêu Hổ rít gào, vỗ cánh dựng lên, mãnh hổ đập ra, như hổ rình mồi, phù văn lan tràn, hổ trảo xé rách không khí.

- Xuy...

Thân ảnh của Tần Tây Bình như quỷ mị tránh đi hổ trảo của Vương Lân Yêu Hổ, lấy tư thế bất khả tư nghị phách về phía Vương Lân Yêu Hổ.

Vương Lân Yêu Hổ vỗ cánh thối lui, nhấc lên gió lốc.

- Nghiệt súc, ngươi còn kém một chút!

Tần Tây Bình khẽ quát một tiếng, thân ảnh đạp giữa hư không, hóa chưởng thành quyền, đánh lên cánh trái của Vương Lân Yêu Hổ.

- Phanh!

Một quyền hạ xuống, trầm đục như sấm, cánh trái của Vương Lân Yêu Hổ bị tập kích, thân thể cao lớn lảo đảo rơi xuống đất, cánh trái đau đớn làm nó dữ tợn rít gào.

- Trước giết tiểu tử ngươi, sau đó lại thu bí cốt của Lôi Đình Yêu Sư cũng không muộn.

Tần Tây Bình tiếp tục đi về phía Đỗ Thiếu Phủ, sát ý dâng trào.

- Thiếu Phủ cẩn thận.

Đỗ Chấn Vũ, Đỗ Chí Hùng, ngay cả Bạch Kế Nho cũng đồng loạt đánh về phía Tần Tây Bình.

- Không biết tự lượng sức mình!

Tần Tây Bình cười lạnh, thần sắc cũng hoàn toàn âm trầm xuống, phất tay áo, một cổ năng lượng kinh khủng trực tiếp va chạm lên người Đỗ Chấn Vũ cùng Đỗ Chí Hùng, Bạch Kế Nho.

- Oanh ầm ầm!

Thân hình của Đỗ Chấn Vũ, Đỗ Chí Hùng, Bạch Kế Nho giống như diều đứt dây bị đánh bay, sau đó hung hăng va vào vách tường đình viện của Diệp gia, làm vách tường rạn nứt, đình viện rốt cục không chịu nổi năng lượng trùng kích, sụp đổ xuống.

- Liên thủ!

Ánh mắt Diệp Quang âm trầm, liếc mắt nhìn Bạch Vĩ một cái, hai người nhất thời đánh về phía Tần Tây Bình, sự cho tới bây giờ, chỉ có liên thủ liều mạng.

- Rống!

Hai người dốc hết toàn lực, lại lần nữa thúc dục Mạch hồn, hư ảnh Toái Không Băng Hùng cùng Lôi Quang Báo khổng lồ đồng thời bao phủ về phía Tần Tây Bình.

Tần Tây Bình cười lạnh, này hết thảy đều là hắn an bài, hắn mới là người thắng cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.