Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 157: Chương 157: Tiểu tử này ta rất thích. (1)




- Đã như thế, vậy thì cùng nhau thu thập, các ngươi ở thời kì toàn thịnh có lẽ ta còn coi trọng một chút, nhưng hiện tại các ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, không chịu nổi một kích.

Trường bào của Tần Tây Bình không gió mà động, một cỗ huyền khí kinh người giống như gió lốc thổi quét ra, làm đình viện cùng quảng trường Diệp gia không ngừng rung động rạn nứt.

- Hô lạp!

Ngắn ngủn một cái chớp mắt, song chưởng của Tần Tây Bình chấn động, trên hai đấm bao phủ phù văn, hai quyền ấn hóa thành hai đạo ánh sáng mơ hồ, tựa như tia chớp bắn ra, sau đó đánh lên hư ảnh Toái Không Băng Hùng cùng Lôi Quang Báo, hai đạo hư ảnh liền bị nổ nát.

Cùng lúc đó, thân ảnh của Tần Tây Bình xuất hiện ở trước người Diệp Quang và Bạch Vĩ, hai đạo chưởng ấn hạ xuống, sau đó hai thanh âm trầm đục đột nhiên vang vọng dựng lên.

- Bang bang!

Năng lượng thổi quét giữa không trung, hóa thành gió lốc cực kì khủng bố, trong thời gian ngắn tràn ngập không gian.

- Hô lạp!

Ở dưới gió lốc kinh khủng này, mọi người đều kinh hãi khiếp sợ.

- Bang bang...

Mọi người nhìn qua, Diệp Quang cùng Bạch Vĩ từ giữa không trung bị hung hăng trùng kích xuống, ngã ở trên mặt đất.

- Không chịu nổi một kích, gừng càng già càng cay, ta chờ năm mươi năm, Lôi Đình Yêu Sư là của ta, hôm nay ta mới là người thắng cuối cùng.

Tần Tây Bình lăng không mà đứng, tiếng cười vang vọng Thạch Thành.

Ngàn vạn thành dân ngẩng đầu nhìn giữa không trung, thanh âm chấn động làm toàn bộ Thạch Thành kịch chiến.

Trên quảng trường một mảnh yên lặng, khí tức huyết tinh tràn ngập ở trong không khí không tiêu tan, vô số ánh mắt ngưng trọng, trừ người Tần gia.

Nhìn Tần Tây Bình ở trên không, mọi người biết, lúc này không còn có người có thể chống lại đối phương.

Các đại gia tộc tranh đoạt đến cuối cùng lưỡng bại câu thương, chiến cuộc trầm bổng phập phồng, nhưng lúc này đã thành kết cục đã định.

- Tại sao có thể như vậy!

Cả người Ngạn Thanh Tùng, Ngạn Long dính đầy máu tươi, ánh mắt uể oải, bọn họ vốn tưởng rằng Ngạn gia đã làm tốt chuẩn bị cuối cùng, nhất định có thể thu Lôi Đình Yêu Sư vào túi.

Ai biết hôm nay biến cố thay nhau nổi lên, hết thảy đều vượt quá Ngạn gia khống chế, hết thảy đều nằm ngoài dự đoán của bọn họ, hết thảy dã tràng xe cát.

Bọn họ tính kế các đại gia tộc, nhưng cuối cùng không nghĩ tới Ngạn gia đã sớm bị người tính kế, cuối cùng thu hoạch chiến quả căn bản không tới phiên Ngạn gia.

- Lôi Đình Yêu Sư lưu lại bảo tàng, không tới phiên ngươi, bởi vì ngươi không đủ tư cách!

Vương Lân Yêu Hổ lại lần nữa vỗ cánh xoay quanh giữa không trung, một thiếu niên áo tím đứng trên đó, xuất hiện ở trong ánh mắt của mọi người, thanh âm nhàn nhạt theo gió truyền ra.

- Đó là Đỗ gia Đỗ Thiếu Phủ, chẳng lẽ hắn còn muốn ngăn cản cường giả khủng bố kia của Tần gia sao!

Toàn thành ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên áo tím ở trên lưng Vương Lân Yêu Hổ.

- Tiểu tử, ngươi thật sự là càng ngày càng để ta ngoài ý muốn, chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng ngươi có thể ngăn cản ta sao, ngươi muốn cùng ta tranh bảo tàng của Lôi Đình Yêu Sư?

Tần Tây Bình nở nụ cười, nụ cười tràn ngập khinh thường cùng đùa cợt.

- Ngươi không có tư cách, ta cũng không có tư cách này.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tần Tây Bình, lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh nói:

- Tất cả người Thạch Thành, đều không có tư cách này, Lôi Đình Yêu Sư tiền bối, thủ hộ Thạch Thành mấy trăm năm, mấy trăm năm qua, Thạch Thành chưa bao giờ gặp Yêu thú trong Man Thú sơn mạch xâm nhập, thế lực ngoại lai cũng không dám nhúng chàm.

- Mấy trăm năm qua, Thạch Thành một mảnh tường hòa, tất cả cư dân Thạch Thành an cư lạc nghiệp, hiện tại Lôi Đình Yêu Sư tiền bối đại nạn sắp buông xuống, các ngươi lại trăm phương ngàn kế mưu đồ bí cốt cùng máu huyết trên người Lôi Đình Yêu Sư tiền bối, đây là làm người ta thất vọng đau khổ cỡ nào!

Thanh âm bình tĩnh truyền ra, rõ ràng quanh quẩn ở giữa không trung:

- Thân là người Thạch Thành, ai có tư cách nhúng chàm thi cốt của Lôi Đình Yêu Sư tiền bối!

- Lôi Đình Yêu Sư, là Lôi Đình Yêu Sư trong truyền thuyết thủ hộ Thạch Thành ta kia sao?

- Nguyên lai hôm nay là có người muốn tranh đoạt bí cốt cùng máu huyết của Lôi Đình Yêu Sư!

-...

Giờ phút này thanh âm bình tĩnh truyền vào trong tai mọi người, làm người ta sắc mặt biến hóa, ánh mắt rung động.

- Thất vọng đau khổ a!

Đám người Đỗ Chấn Vũ, Đỗ Chí Hùng, Bạch Kế Nho hai mặt nhìn nhau, thần sắc thầm than, có vẻ xấu hổ.

- Lôi Tổ thủ hộ Thạch Thành mấy trăm năm, Diệp gia ta tuyệt đối không thể để Lôi Tổ ngã xuống còn bị người giày xéo bí cốt cùng máu huyết, đệ tử Diệp gia ta cũng không được, không thể để thi cốt của Lôi Tổ không được đầy đủ, liều chết cũng phải thủ hộ Lôi Tổ!

Trên khuôn mặt anh khí tuấn lãng của Diệp Bảo Lâm, khóe miệng có máu tươi đầm đìa, mắt nhìn trên không, ánh mắt đỏ tươi.

Đỗ Thiếu Phủ mắt nhìn Tần Tây Bình, trên khuôn mặt cương nghị, ánh mắt dần dần sắc bén khiếp người, một cổ hàn khí vô hình khuếch tán ra, ở dưới hàn khí khuếch tán, ngay cả không khí chung quanh cũng phảng phất như đọng lại.

- Mọi người nghe cho kỹ, Đỗ Thiếu Phủ ta tự biết hôm nay tu vi thực lực thấp kém, nhưng ta được qua ân trạch của Lôi Đình Yêu Sư tiền bối, hôm nay ai dám đánh chủ ý tới Lôi Đình Yêu Sư tiền bối, ngày sau ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nhất định nghiền xương hắn thành tro, thần hồn câu diệt!

Thanh âm hàn ý truyền ra, tựa như sấm rền vang vọng, phảng phất như mang theo hơi lạnh thấu xương, hàn ý vô hình như thủy triều lan tràn khắp Thiên Địa, làm người rùng mình, cực kỳ động dung.

Diệp Tử Câm nhìn thiếu niên áo tím giữa không trung kia, ánh mắt hơi ướt át.

Diệp Quang ngẩng đầu, ánh mắt cảm thán, thì thào nói:

- Ta ngượng không bằng hắn.

- Tiểu tử này thật giống lão Tam a, nam nhi Đỗ gia ta tự nhiên như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.