- Đi mau, phù trận của ta vây bọn họ không được bao lâu!
Đỗ Thiếu Phủ khẽ quát một tiếng, lôi kéo Đái Tinh Ngữ cấp tốc bỏ chạy.
Phù trận tam tinh Huyền Diệu cảnh, Đỗ Thiếu Phủ biết lấy tu vi của bốn người kia, đủ để mạnh mẽ phá hủy, nếu Linh Phù Sư tứ tinh Sơ Đăng cảnh kia là Trận Phù Sư, phá trận sẽ còn nhanh hơn.
Âu Dương Sảng phục hồi tinh thần lại, huyền khí dưới chân trào ra, vội vàng đi theo Đỗ Thiếu Phủ.
- Phù trận tam tinh Huyền Diệu cảnh, mọi người toàn lực phá trận là được rồi!
- Liên thủ mạnh mẽ phá trận!
...
Trong phù trận, có tiếng quát truyền ra, từng đạo năng lượng kinh người rung động.
- Oanh ầm ầm!
Phù trận lung lay, cuối cùng không chịu nổi bốn người Hắc Sát Môn liên thủ, bị phá nát ra.
- Hô lạp!
Năng lượng cuồng bạo thổi quét trường không, phù văn thoát phá, làm cho không gian chung quanh chiến kịch, vài cây đại thụ che trời bị nhổ tận gốc!
Phù trận phá nát, sắc mặt bốn người Hắc Sát Môn âm trầm xuất hiện, ánh mắt đánh giá bốn phía...
Vừa rồi kình phong thổi quét, phá hủy chung quanh thành đống hỗn độn, đã khó có thể nhìn ra dấu vết đám người Đỗ Thiếu Phủ đào tẩu.
- Thực lực của đám tiểu quỷ kia cũng không gì hơn cái này, chỉ có Yêu thú kia lợi hại, bất quá Yêu thú kia đã có Xích trưởng lão đuổi theo, chúng ta phân tán đuổi theo ba tiểu quỷ kia.
Khuôn mặt của Linh Phù Sư âm trầm, nhìn bốn phía một cái, sau đó nhìn ba người nói, địa vị tựa hồ còn cao hơn Mạch Linh Huyền Diệu cảnh kia.
- Sưu sưu!
Ba tu luyện giả Mạch Linh Cảnh gật đầu, bốn người chia ra bốn phương hướng đuổi theo.
Trong rừng rậm nguyệt hoa loang lổ, tầm mắt hôn ám, có không ít lùm cây còn muốn cao hơn cả người.
Đám người Đỗ Thiếu Phủ chạy cực nhanh, đã hoàn toàn là chạy trối chết, chỉ là vì lôi kéo Đái Tinh Ngữ, điều này làm cho tốc độ của Đỗ Thiếu Phủ giảm đi không ít.
- Thiếu Phủ ca ca, Sảng tỷ tỷ, thực xin lỗi, là ta vô dụng liên lụy các ngươi, bằng không các ngươi mang theo Tiểu Thanh Thanh chạy đi, không cần lo cho ta.
Đái Tinh Ngữ biết là bản thân ảnh hưởng tốc độ, một bên bị lôi kéo toàn lực bôn chạy, một bên nhìn Đỗ Thiếu Phủ cùng Âu Dương Sảng nói.
- Nha đầu ngốc nghĩ cái gì đó, ta cõng ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ khẽ quát một tiếng, nhất thời đặt Đái Tinh Ngữ ở trên lưng, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn.
- Ừ...
Đái Tinh Ngữ ghé vào trên lưng Đỗ Thiếu Phủ, đột nhiên nức nở lên.
- Tinh Ngữ, làm sao vậy, có phải vừa rồi té bị thương không?
Đỗ Thiếu Phủ một bên bôn chạy, một bên hỏi.
Đái Tinh Ngữ nhịn xuống tiếng khóc nức nở nói:
- Không phải, là ta nghĩ tới cha mẹ sau khi qua đời, trừ tiểu di, cũng chỉ có Thiếu Phủ ca ca tốt với ta, giống như tiểu di đối tốt với ta.
- Yên tâm đi, về sau hết thảy đều sẽ tốt.
Huyền khí dưới chân Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu khởi động, cấp tốc bôn chạy, nghe Đái Tinh Ngữ nói, trong đầu không tự chủ được nghĩ tới muội muội chưa bao giờ gặp qua kia, nàng có phải cũng sẽ ngẫu nhiên nhớ tới lão cha tửu quỷ và ca ca chưa bao giờ gặp qua không, hiện tại nàng ở phương nào, sống như thế nào, có gặp nguy hiểm hay không...
Thời gian từ từ đi qua, một đêm đều đang lẩn trốn mệnh, ba người ở trong rừng rậm đã hoàn toàn bị lạc phương hướng, sắc trời cũng dần dần sáng lên.
- Các tiểu quỷ, chạy rất nhanh nha, bất quá đã trốn không thoát!
Một tiếng quát âm trầm truyền đến, sau lưng ba người có tiếng xé gió truyền tới, khí tức càng ngày càng gần, theo sát tiếng quát âm trầm, là một đạo năng lượng giống như tia chớp màu đen bắn tới, sát khí kinh người.
Thân thể của Âu Dương Sảng đình trệ, cấp tốc xoay người ra tay, huyền khí từ trong cơ thể phun trào, bàn tay mềm mại ngưng kết thủ ấn, lấy huyền khí ngưng tụ thành một thanh kiếm hư ảo, phù văn khởi động chống đỡ lấy.
- Xuy!
Hai người đối kháng, Âu Dương Sảng ngưng tụ trường kiếm bị chấn nát, năng lượng hắc ám trút xuống, thân thể của Âu Dương Sảng bị đánh bay ra ngoài.
- Phốc xuy!
Thân thể của Âu Dương Sảng va chạm lên một cây đại thụ mới đứng vững thân hình, máu tươi dâng lên, trang phục bị nhuộm thành màu đỏ sậm, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nhiều ra một loại huyết tinh.