Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 285: Chương 285: Đêm vây giết. (1)




Con chim nhỏ màu xanh này chỉ lớn lòng bài tay, còn là lòng bài tay trẻ nhỏ, trên lông chim màu xanh còn hiện ra một chút lưu quang, lông trên cánh phải ướt nhẹp, hẳn là bị máu tươi nhuộm đỏ, đôi mắt nhỏ lộ ra quang mang sáng ngời, đang điềm đạm đáng yêu nhìn Đái Tinh Ngữ.

Khi Đỗ Thiếu Phủ và Âu Dương Sảng chạy tới, trong ánh mắt điềm đạm đáng yêu của con chim nhỏ màu xanh nhất thời tuôn ra vẻ sợ hãi, xuyên qua bụi cỏ nhìn Đỗ Thiếu Phủ và Âu Dương Sảng, kinh hoảng muốn thoát đi, nhưng hai cánh rung lên, máu tươi trên cánh ướt đẫm, khó có thể bay lên.

- Chim nhỏ không phải sợ, chúng ta sẽ không ngươi bị thương.

Đái Tinh Ngữ chậm rãi bò vào trong bụi cỏ, nhẹ nhàng đưa tay đưa về phía con chim nhỏ màu xanh nói:

- Ngươi bị thương không thể bay được nữa, cho ta xem đi.

Con ngươi màu đen lúng liếng của con chim nhỏ nàu xanh sợ hãi nhìn Đỗ Thiếu Phủ và Âu Dương Sảng, nhưng sau khi nhìn đôi mắt trong suốt của Đái Tinh Ngữ, vẻ sợ hãi biến mất, con mắt kinh hãi cũng nhu hòa hơn không ít, nháy mắt, nhẹ nhàng phe phẩy chiếc cánh bị thương, cuối cùng không tránh né, được Đái Tinh Ngữ nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay.

- Chẳng lẽ đây chính là con chim nhỏ màu xanh mà người của Hắc Sát môn tìm kiếm?

Đỗ Thiếu Phủ đánh giá con chim nhỏ màu xanh trong lòng bàn tay Đái Tinh Ngữ, trên lông chim có lưu quang đầy sống động, máu tươi trên cánh phải chảy ra cũng mơ hồ có dấu vết của bùa chú bí văn ba động, tuyệt đối không phải là phàm vật.

Con chim nhỏ màu xanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, tựa hồ cảm giác được khí tức gì đó, ánh mắt sợ hãi và kinh hoảng lúc đầu, cũng từ từ lộ ra chút thân thiết, nhưng mơ hồ còn hơi e ngại.

- Thiếu Phủ ca ca, con chim nhỏ này bị thương rồi, có thể cứu nó hay không?

Đái Tinh Ngữ hỏi Đỗ Thiếu Phủ, nhìn con chim nhỏ màu xanh bị thương trong lòng bàn tay, ánh mắt cực kỳ khẩn trương lo lắng.

- Con chim nhỏ màu xanh này hình như không tầm thường, có lẽ mới ra đời không bao lâu.

Âu Dương Sảng cũng đã nhận ra con chim nhỏ màu xanh này bất phàm, sợ là vừa mới ra đời không lâu, lộ ra vẻ rất non nớt.

- Nơi này không nên ở lâu, chúng ta rời đi trước đã.

Đỗ Thiếu Phủ nói, ngay sau đó ba người một hổ vội vã rời đi.

Đoán chừng phía trước có thể sẽ gặp người của Hắc Sát môn bất cứ lúc nào, vì vậy ba người Đỗ Thiếu Phủ, Đái Tinh Ngữ và Âu Dương Sảng chỉ có thể đi theo hướng bên cạnh.

Dọc theo đường đi Đỗ Thiếu Phủ không quên xóa dấu vết phía sau, tránh cho bị người phát hiện hành tung, đây cũng là kinh nghiệm lần trước có được ở núi non man thú.

- Vù vù….

Sau khi ba người Đỗ Thiếu Phủ rời đi không bao lâu, không ít thân ảnh vội vã xuất hiện ở nơi vừa đánh nhau, đều là người mặc áo màu đen, nhân số đông đảo sợ là không dưới hơn mười người, khí tức cực kỳ âm hàn.

- Có một tiểu đội năm người đều chết hết, xuất thủ có lẽ ít nhất là hai người, một người xử dụng kiếm, một người lực đạo cực lớn.

Năm cỗ thi thể lập tức được mang lại với nhau, một hán tử ở giữa kiểm tra một phen, sau đó cung kính nói với một lão nhân đầu lĩnh áo đen.

- Chắc chắn là bảo vật chúng ta tìm kiếm đã bị người ta phát hiện, dám giết người của Hắc Sát môn, đoạt đồ của Hắc Sát môn, mau tìm cho ta, những người đó nhất định vẫn chưa đi xa, nhất định phải tìm ra những kẻ không biết sống chết đó lại.

Lão nhân áo đen sắc mặt âm trầm, trong mắt lóe lên sát ý.

- Vù vù!

Theo thoại âm của lão giả rơi xuống, hơn mười đạo thân ảnh nhất thời tản ra bốn phương tám hướng, nhanh chóng biến mất trong rừng rậm mờ ảo.

Ánh trăng bao phủ, Hắc Ám sâm lâm bát ngát khôn cùng cũng lan tràn những bóng ma, bóng ma càng ngày càng đông, dần dần xen lẫn làm một thể với bóng đêm, nhưng không lâu, lại bị trăng sáng chiếu thành màu xám bạc.

Giữa không trung, ánh trăng sáng tỏ trang sức cho bầu trời đêm, khiến cho bầu trời đêm giống như biển rộng trong suốt vô biên vô hạn, yên tĩnh, rộng lớn, mà vừa thần bí.

Những ngôi sao chi chít, giống như những đốm lửa nhỏ trong nước biển, lập lòe nhấp nháy.

Trong rừng rậm, bên trong một liệt cốc, bốn phía đại thụ chọc trời bao phủ, ánh trăng xuyên thấu qua rừng cây rậm rạp, phóng ra quang ảnh loang lổ bên trong liệt cốc.

Ba người Đỗ Thiếu Phủ, Đái Tinh Ngữ, Âu Dương Sảng ngồi vây lại với nhau, còn Vương Lân Yêu Hổ cảnh giác bò cách đó không xa, mắt hổ theo dõi chung quanh.

- Cánh phải của nó bị thương, nhưng có lẽ không có vấn đề lớn, có thể từ từ khôi phục.

Đỗ Thiếu Phủ kiểm tra con chim nhỏ màu xanh trong lòng bàn tay Đái Tinh Ngữ, tìm một chút linh dược từ trong túi càn khôn.

Con chim nhỏ màu xanh đầu tiên nhìn Đỗ Thiếu Phủ có chút nghi ngờ, sau đó cảm giác khí tức ba động trên linh dược, há cái miệng nhỏ nhắn trực tiếp nuốt linh dược như gà con mổ thóc vào trong bụng, đôi mắt đen lúng liếng nhìn Đỗ Thiếu Phủ và Âu Dương Sảng, ánh mắt cũng từ từ buông lỏng vẻ cảnh giác.

- Đây là chim gì thế, có thể trực tiếp ăn linh dược.

Âu Dương Sảng nghi ngờ, con chim nhỏ màu xanh này rõ ràng không phải là phàm vật, nhưng nàng thật sự không nhận ra thân phận thật sự của nó.

- Ta cũng không biết.

Đỗ Thiếu Phủ cũng lắc đầu, điểu nhi màu xanh nhỏ bé này Đỗ Thiếu Phủ cũng không nhận ra, nhìn dáng dấp biết không phải là phàm vật, bằng không Hắc Sát môn cũng sẽ không tìm con chim nhỏ màu xanh này khắp nơi như vậy.

- Tiểu Thanh Thanh đáng yêu nhưng lại bị thương, Thiếu Phủ ca ca, Sảng tỷ tỷ, chúng ta mang theo nó cùng đến Thiên Vũ học viện được không?

Đái Tinh Ngữ nhìn Đỗ Thiếu Phủ và Âu Dương Sảng, con mắt khẩn cầu, nàng không nỡ mặc kệ con chim nhỏ màu xanh bị thương này, cũng đã giúp con chim nhỏ màu xanh này đặt tên, Tiểu Thanh Thanh, nàng cảm thấy cái tên này rất hay.

- Được, mang theo đi.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, con chim nhỏ màu xanh này hẳn không phải là phàm vật.

Con chim nhỏ màu xanh rúc vào trong lòng bàn tay Đái Tinh Ngữ, cực kỳ thân mật, giống như xem Đái Tinh Ngữ như người thân, tựa hồ sau khi bị thương, sinh ra cảm giác lệ thuộc với Đái Tinh Ngữ.

- Gào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.