Bỗng nhiên, ngay phía trước người Đỗ Thiếu Phủ đang vội vã tháo chạy một đạo lưu quang màu xanh lục như đạn pháo vọt tới, hung hăng đập vào nham thạch.
Ầm ầm…
Năng lượng sóng dao động kinh khủng cuốn theo tất cả, nham thạch nổ vụn, lưu quang này lau ra, lập tức cắm thành một khe rãnh hơn mười trượng trên mặt đất.
Gió bão khắp bầu trời vụn bắn nhanh, mặt đất như bị địa chấn chấn động mạnh.
- Không tốt rồi.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ đại biến, bóng người vừa vụt qua phá hủy kia không ngờ chính là Đông Ly Thanh Thanh.
Phụt…
Đông Ly Thanh Thanh đang dãy dụa đứng lên từ đám đá vụn kia trong miệng phun máu tươi, khuôn mặt xinh đẹp lúc trước bây giờ trắng bệch cực kỳ đáng sợ.
- Nàng thế nào? Đỗ Thiếu Phủ vọt tới bên cạnh Đông Ly Thanh Thanh, cảm giác khí tức trên người nàng e rằng thương thế cũng không nhẹ.
- Sao ngươi còn chưa trốn đi, Xích Ô Viêm Ngưu có hai con, một con đã tới Thú Hậu Cảnh, mau chạy đi.
Đông Ly Thanh Thanh gương mặt trắng bệch, khóe miệng máu tươi đầm đìa.
- Thú Hậu Cảnh chân chính sao?
Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ lại một lần nữa kinh sợ, sau đó phục hồi lại tinh thần nói với Đông Ly Thanh Thanh:
- Hãy cùng trốn đi.
- Hóa ra còn một tên vô lại nữa à, chết hết đi.
Cùng lúc Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời, tiếng hét lớn truyền ra như sấm sét, có một con Xích Ô Viêm Ngưu lớn mười mấy trượng lấy phong thái như ngang ngực hung hăng đạp tới, móng bò lớn như cột đá bao vây phù văn hắc viêm, quay quanh Đỗ Thiếu Phủ và Đông Ly Thanh Thanh.
- Đi mau.
Khuôn mặt kiều diễm của Đông Ly Thanh Thanh nghiêm trọng, thúc động Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ, một tay túm vai Đỗ Thiếu Phủ, nhanh như chớp hiểm tránh được một bước hủy diệt của Viêm Ngưu kia.
Ầm ầm ầm…
Xích Ô Viêm Ngưu một bước đạp không, trực tiếp rơi vào trên mặt đất, mảng lớn nham thạch lo lớn ầm ầm bị đạp thành bột mịn, mặt đất lộ ra một hố sâu cực lớn, vết nứt lan tràn.
Xoạt…
Đông Ly Thanh Thanh dù kéo Đỗ Thiếu Phủ tránh khỏi một bước khủng khiếp kia, chỉ có điều một viên đá bắn nhanh như trùng thiên pháo hung hăng đập vào lưng nàng, đánh bay thân thể mềm mại đập vào trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
- Chạy.
Sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ đại biến nhanh chóng chạy tới bên cạnh Đông Ly Thanh Thanh, kéo nàng muốn chạy trốn.
Phụt…
Chỉ là Đông Ly Thanh Thanh vừa đứng lên máu tươi lại một lần nữa phun ra từ miệng, khí tức mệt mỏi.
- Ta bế nàng.
Đỗ Thiếu Phủ thấy thế liền ôm ngang nàng trong lòng, huyền khí dưới chân điên cuồng phun ra, phát động Lăng Ba Tiêu Diêu tiếp tục chạy.
Đông Ly Thanh Thanh được Đỗ Thiếu Phủ ôm trong ngực như muốn nói gì, khuôn mặt trắng bệch kiềm diễm ngây dại nhìn Đỗ Thiếu Phủ không nói gì thêm.
Đông Ly Thanh Thanh lúc đó cũng không có khí lực nói chuyện, mấy lần bị tổn thương nặng nề, Xích Ô Viêm Ngưu Thú Hậu Cảnh thực sự không phải là thực lực của nàng bây giờ đủ khả năng chống lại.
- Loài người đê tiện, chút thực lực ấy cũng muốn trốn sao.
Xích Ô Viêm Ngưu rít gào như sấm, một cột sáng năng lượng phóng ra phía Đỗ Thiếu Phủ.
Vèo…
Cột ánh sáng giống như sấm sét, hơi thở nóng bỏng cuốn theo tất cả, mắt thấy nó muốn lao vào sau lưng Đỗ Thiếu Phủ.
Vèo.
Nhận thấy năng lượng dao động phía sau, Đỗ Thiếu Phủ nhanh chóng né tránh, ánh sáng màu vàng nhạt bao vây toàn thân, dựa vào sự huyền diệu của Lăng Ba Tiêu Diêu né tránh được cột sáng năng lượng này.
Ầm
Một tiếng năng lượng nổ mạnh vang lên, đá vụn văng lên khắp trời. Năng lượng kinh khủng cuốn theo tất cả, trùng kích làm cho thân thể Đỗ Thiếu Phủ đang ôm Đông Ly Thanh Thanh cách đó không xa cũng lảo đảo vọt tới trước, sau mấy bước mới đứng vững, bước chân vẫn còn muốn chạy về phía trước.
- Loài người đê tiện, ngươi trốn không thoát.
Rít gào như sấm, thân thể Xích Ô Viêm Long lướt qua bầu trời, thân thể to lớn hung hăng đạp xuống trước Đỗ Thiếu Phủ.
Năng lượng nóng cháy khủng khiếp giống như hủy diệt từ trên trời hạ xuống bao phủ lấy Đỗ Thiếu Phủ, làm cho huyền khí bị ngăn cản, thân thể khó thoát ra được.