- Cẩn thận.
Đông Ly Thanh Thanh được Đỗ Thiếu Phủ ôm trong ngực,mặt nhìn thấy móng bò cực lớn từ giữa không trung hạ xuống, khuôn mặt kiều diễm đại biến.
- Man ngưu đáng chết.
Đỗ Thiếu Phủ hét lớn một tiếng, khí tức Kim Sí Đại Bàng trong cơ thể trong giây lát bạo phát như núi lửa, bùa chú bí văn bên ngoài thân điên cuồng phun ra giống như có đôi cánh vàng sau lưng ngưng tụ, trong phút chốc, tốc độ tăng vọt, giãy thoát khỏi khí tức nóng cháy hủy diệt của Xích Ô Viêm Ngưu bao phủ, trong điện quang hỏa thạch, thân thể lướt ra ngoài phạm vi móng bò kia hạ xuống.
Ầm ầm…
Móng bò đạp tới, mặt đất rung chuyển, từng vết nứt nham thạch chậm rãi lan tràn.
Xoạt xoạt…
Dù Đỗ Thiếu Phủ lại một lần nữa tránh được móng bò hủy diệt kia nhng móng bò đạp xuống mặt đất nhất thời bạo phát ra khí thế khủng khiếp phóng lên cao cuốn theo tất cả, cũng cuốn cả thân thể Đỗ Thiếu Phủ lên trên cao, sau đó rơi xuống.
Phụt…
Dưới lực trùng kích cực lớn, so với công kích của tu vi Mạch Linh Cảnh còn khủng khiếp hơn nhiều, thân thể Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp bị chấn động, trong miệng phun máu tươi, sau đó ôm Đông Ly Thanh Thanh từ giữa không trung rơi xuống.
- Không ổn rồi.
Đỗ Thiếu Phủ sắc mặt đại biến.Toàn thân điên cuồng phun ra huyền khí, nhân lúc rơi xuống còn xoay một cái trên không trung để lưng mình đập xuống, rơi trên một tảng đá lăng giác.
Ầm ầm ầm…
Lực trùng kích rơi như vậy cực lớn, tảng đá vỡ vụn, Đông Ly Thanh Thanh trong lòng Đỗ Thiếu Phủ bình yên vô sư, chỉ là khuôn mặt tinh xảo có nhiễm vài giọt máu kim sắc nhạt còn Đỗ Thiếu Phủ lại phun ra máu tươi, bị thương không nhẹ.
- Ngươi không sao chứ?
Đông Ly Thanh Thanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ lo lắng hỏi, lúc này Đỗ Thiếu Phủ rơi trên mặt đất, thân thể nàng vẫn được thân thể cường tráng kia ôm trong lòng, cánh tay cường tráng kia vẫn bảo vệ nàng chắc chắn.
- Ta không sao.
Đỗ Thiếu Phủ không có thời gian bận tâm đến thương thế trên người và máu từ miệng mình, ôm lấy Đông Ly Thanh Thanh nhanh chóng đứng lên.
- Loài người kỳ lạ, sao trên người lại có khí tức thú tộc ta.
Thân thể cao lớn của Xích Ô Viêm Ngưu hơi ngừng lại, con ngươi đen nhìn chăm chăm vào khí tức khủng khiếp vàng nhạt vừa phun ra từ Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt mang theo vẻ kiêng kỵ, loại khí tức bá đạo sắc bén này khiến nó có cảm giác giống như đối mặt với Chí Tôn thú tộc Vương giả, dường như muốn khiến nó không có cách nào sinh lòng phản kháng.
- Ngươi buông ta ra, buông ta ra, cả hai chúng ta đều không trốn được.
Đông Ly Thanh Thanh khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đẹp như ngọc lưu ly nhìn khuôn mặt nghị lực gần trong gang tấc kia, tuy rằng khuôn mặt tái nhợt, khóe miệng vẫn đầm đìa máu tươi nhưng trong mắt nàng lại có vẻ vô cùng thân thiết.
- Ta sẽ không bỏ lại nàng, ôm chặt lấy ta, muốn đi thì cùng đi.
Đỗ Thiếu Phủ ôm Đông Ly Thanh Thanh trong lòng, dưới chân huyền khí điên cuồng, lại một lần nữa chạy như điên.
Đông Ly Thanh Thanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hình như trong lòng hơi do dự, sau đó cánh tay thon dài không ôm lấy hắn nữa mà túm lấy vạt áo bào tím, hai mắt nhìn quanh dâng lên chút rung đông, dường như có một loại sức mạnh tâm phách mờ ảo lộ ra, có một loại tình cảm tăng lên sâu không thấy đáy,
- Loài người, ngươi trốn không thoát được.
Một cột sáng năng lượng hung hăng hạ xuống, lần này Đỗ Thiếu Phủ lại không kịp tránh, phù văn sóng dao động, cột sáng năng lượng nặng nề đập vào sau lưng hắn.
Ầm…
Tiếng động trầm thấp, vô số phù văn đen bắn nhanh ra nổ tung trên lưng Đỗ Thiếu Phủ.
Xoạt…
Thân thể Đỗ Thiếu Phủ lảo đảo vọt tới trước, vết thương trên miệng đang điên cuồng phun ra máu, cường giả trình độ Thú Hậu Cảnh trọng kích như vậy, bản thể Đỗ Thiếu Phủ có cường thịnh hơn nữa cũng khó mà chống đỡ, sau mấy bước, chỗ mặt đất có bàn chân đặt xuống nham thạch hóa thành bột mịn, thân thể ngã nhào về phía trước.
Ầm…
Nhưng ở thời khắc cuối cùng, thân thể Đỗ Thiếu Phủ lại dốc toàn lực xoay, khiến lưng mình ngã xuống đất, vẫn khiến cho Đông Ly Thanh Thanh trong lòng mình bình an vô sự.
- Tại sao ngươi lại như vậy.
Nhìn trong khuôn mặt đã loang lổ vết máu, khóe mắt Đông Ly Thanh Thanh đã ướt nói:
- Thực lực của ngươi căn bản là không có cách nào chống lại Xích Ô Viêm Ngưu, là ta không nên cho ngươi theo ta mạo hiểm.
- Yên tâm đi, da ta dày, ta là đàn ông, bao giờ cũng phải chăm sóc phụ nữ.
Đỗ Thiếu Phủ cười, khóe miệng đầy vết máu, dáng vẻ tươi cười tái nhợt không còn sức.
- Các ngươi trốn không thoát.
Thân thể cao lớn của Xích Ô Viêm Ngưu như ngọn núi lớn một lần nữa lướt qua bầu trời, nhất thời bao phủ hai người trên không trung, khí tức nóng cháy khủng khiếp cuốn theo tất cả xuống.
- Để ta chặn nó, ngươi mau chạy đi bằng không chúng ta sẽ không ai trốn thoát.
Đông Ly Thanh Thanh lớn tiếng yêu kiều, giãy dụa đứng thẳng người nhìn quái vật khổng lồ trên không trung, nàng quay lại dịu dàng nói với Đỗ Thiếu Phủ: