- Ta đã cứu ngươi, ngươi đã cứu ta, chúng ta hòa, không nên xen vào nữa, nếu không đi mau ngươi nhất định sẽ chết.
- Đều đừng có đi, hãy chết đi.
Xích Ô Viêm Ngưu rít gào, chân lớn lại một lần nữa lướt ngang qua bầu trời, hung hăng đạp xuống, khí tức kinh người này hạ xuống giống như có thể phá hủy mặt đất.
Xuy.
Trong tay Đông Ly Thanh Thanh lại một lần nữa xuất hiện một chiếc cung, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun lên cánh cung này, nhất thời cung này như thực thể sống, bùa chú bí văn lóe lên, ánh sáng màu xanh chói mắt như diệu nhật khuếch tán lan tràn, một khí tức khủng khiếp như Thần Ma cổ xưa sống lại đột nhiên bạo phát.
Di…
Xích Ô Viêm Ngưu thân là Thú Hậu Cảnh lúc này khi theo dõi khí tức này trên người Đông Ly Thanh Thanh này cũng không biết vì sao sinh lòng sợ hãi, trong lòng mơ hồ bất an, loại tâm tình bất an này thậm chí càng ngày càng nồng đậm, lập tức dưới chân nó ầm ầm hạ xuống.
- Thái Thanh PHục Yêu Tiễn.
Đông Ly Thanh Thanh khẽ quát, trong thân thể dường như cũng có sức mạnh thần bí sống lại trong nháy mắt, nàng giương cung dựng lên, một đạo phù văn hoàn toàn do năng lượng ngưng tụ thành quang tiễn xuất hiện phóng ra từ trên cung.
Xoẹt…
Mũi tên năng lượng phù văn phóng ra, chỗ nào nó đi qua mảng lớn không gian quanh đó đều vặn vẹo, giống như muốn vỡ nát không gian.
Trong chớp mắt ngắn ngủi đó, năng lượng phù văn quang tiễn mang theo quang ngân xuyên thủng không gian, trong giây lát đó vọt tới chân Xích Ô Viêm Ngưu, chống lại móng bò khủng bố kia.
Két két…
Năng lượng kinh khủng dưới chân Xích Ô Viêm Ngưu đủ để phá hủy tất cả, nhưng lúc này lại bị năng lực từ mũi tên của Thanh Thanh chống đỡ, làm ánh mắt nó hơi chấn động kinh ngạc.
Phụt
Mặc dù chống đỡ dưới chân lớn khủng khiếp kia, nhưng Đông Ly Thanh Thanh lại một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi giống như không còn lực tiếp tục nữa, phù văn năng lượng quang tiễn bắt đầu vị hỏa viêm dưới chân kia bao vây ăn mòn thiêu đốt vỡ nát, sau đó hoàn toàn bị nghiền nát không còn.
Ầm ầm ầm…
Sau khi chân kia dừng một lát, khí tức khủng khiếp lại tiếp tục hội ép xuống Đông Ly Thanh Thanh, một bước này hạ xuống sợ là đủ để cho hai người bị dẫm thành thịt vụn.
Cự chân hạ xuống, lực hủy diệt cuốn theo tất cả ép xuống, ánh mắt Đông Ly Thanh Thanh nghiêm trọng, lúc này nàng không còn biện pháp nào.
- Ngươi mau chạy đi, ta ngăn cản con nghiệt súc này.
Trong Điện Quang Hỏa Thạch, Đông Ly Thanh Thanh ngã trên mặt đất, một khí hủy diệt nóng cháy khủng khiếp cuốn theo tất cả, xung quanh cát bay đá chạy, vết nứt trên mặt đất không ngừng mở ra.
Đông Ly Thanh Thanh quay đầu, hai mắt đột nhiên co rút, trong mắt nàng nhìn thấy một nam tử áo bào tím, đang lấy hai tay nâng cự chân khổng lồ như cột đá kia, toàn thân cuộn trong ánh sáng màu vàng nhạt như chiến thần.
Thiếu niên áo bào tím này lấy thực lực thân thể mạnh mẽ nâng quái vật khổng lồ này, chỉ là dưới sức hội ép cực lớn này, máu tươi trong cơ thể hắn điên cuồng phun ra, thân thể cũng từ từ lún xuống, đã rơi vào sâu trong nham thạch.
- Mau đi thôi.
Đỗ Thiếu Phủ hét lớn, huyền khí trong cơ thể đều bạo dũng ra, lục phủ ngũ tạng chấn động như muốn nát vụn, nhưng lúc này vẫn đang đau khổ chống đỡ.
- Loài người ti tiện ngươi đây là đâm đầu vào chỗ chết, ta phải dẫm nát ngươi.
Xích Ô Viêm Ngưu trầm thấp ngâm nhưng ánh mắt cũng có vẻ vô cùng khiếp sợ, một loài người nhỏ bé không ngờ lại có thể chống lại bước chân này của nó, khí thế bá đạo trên người người hắn bạo phát ra khiến nó kiêng kỵ chấn động.
- Man ngưu, ngươi còn chưa đủ, Thú Hậu Cảnh thì ghê gớm sao, Thú Vương Cảnh ta còn gặp rồi, sợ ngươi chắc.
Đỗ Thiếu Phủ hét lớn, cho dù là hai chân lún xuống nhưng thân thể vẫn đứng cao ngất.
Nhìn thiếu niên áo bào tím đứng trước mặt, Đông Ly Thanh Thanh im lặng một hồi sau đó dẫy dụa đứng dậy, bên trong viền mắt ướt át như hư như thật, sau đó thân thể mềm mại chậm rãi đi về phía Đỗ Thiếu Phủ, móng bò kia hạ xuống cũng đến đỉnh đầu của nàng, hai tay nàng cũng nâng lên giơ về phía móng bò.
- Tại sao còn chưa đi, đi mau, ta không giữ được nữa.
Đỗ Thiếu Phủ hét lớn, tình huống như nào hắn trong lòng rõ nhất, đã là không thể chống đỡ.
Đông Ly Thanh Thanh nâng giơ móng bò, khóe miệng tràn ra máu tươi, theo lực lớn hội ép, hai chân không khỏi lún xuống, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phù môi khẽ hiện lên ý cười, nàng mấp máy môi, âm thanh thanh thúy buồn bã nói:
- Ta không đi, ta ở lại với ngươi.
- Không ngờ tới hôm nay chúng ta lại chết dưới chân man ngưu, không nghĩ tới lại là cùng nàng
Đỗ Thiếu Phủ nói, máu tươi tràn đầy khóe miệng phác họa ra một nụ cười gượng.
Phụt
Sau đó dưới lực đốt cháy của hỏa viêm màu đen kia, trong miệng hai người đều phun ra máu tươi.
Két…
Phù văn màu vàng trên người Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu có dấu tích vỡ nát, cuối cùng lại không có lực chống lại, trong đầu mê muội, sau đó trước mặt hai người tối sầm đều cùng ngất đi, thân thể ngã trên mặt đất.
Ầm…
Bàn chân đơn giản hạ xuống, khí thế khủng khiếp hội ép, trực tiếp đạp lên thân thể hai người, khi chiếc móng cực lớn này hạ xuống, thân thể hai người trong đó đều hiện ra rất mỏng manh.