- Xuy!
Bỗng nhiên trên làn da của Đỗ Thiếu Phủ có một tầng hỏa viêm màu tím bập bùng, trong mơ hồ như mong muốn được bộc phát ra ngoài.
- Bò ùm!
Nhưng đúng lúc này cách đó không xa có một tiếng gầm gừ truyền đến. Mắt thấy Xích Ô Viêm Ngưu muốn đạp hai người Đỗ Thiếu Phủ thành mảnh nhỏ, bên trong điện quang hỏa thạch lại trong nháy mắt có hơi dừng lại, mà hỏa viêm màu tím quanh thân Đỗ Thiếu Phủ mơ hồ đang muốn phun trào cũng bỗng nhiên ẩn vào trong cơ thể không thấy đâu nữa
- Xuy!
Một tia chớp màu đỏ đen xuất hiện bên người Xích Ô Viêm Ngưu, đó chính là một cái đầu khác của Xích Ô Viêm, mắt nhìn Xích Ô Viêm Ngưu Thú Hậu cảnh nhỏ giọng kêu hí hí, dường như đang nói gì đó, đồng thời đẩy cái móng cự đại của Xích Ô Viêm Ngưu ra...
- Chậc chậc...
Khi ý thức của Đỗ Thiếu Phủ còn chưa tỉnh lại thì đã cảm thấy có gì đó ướt át đang không ngừng liếm láp trên mặt mình.
- Ta đã chết rồi sao?
Trong lòng cả kinh, đầu tiên Đỗ Thiếu Phủ mở hai mắt ra, ngay lập tức một đầu tiểu Xích Ô Viêm Ngưu đập vào mắt, mà lưỡi của nó đang liếm láp trên khuôn mặt của mình.
- Bò ùm bò ùm!
Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ đã tỉnh, ánh mắt của tiểu Xích Ô Viêm Ngưu nhìn thẳng vào hắn, bốn mắt cùng nhìn nhau, trong ánh mắt loại bỏ đi một chút hiếu kì, sau đó liền thân mật chui vào trong ngực Đỗ Thiếu Phủ.
- Đây là tiểu Xích Ô Viêm Ngưu, ta không chết sao?
Đỗ Thiếu Phủ sửng sốt, chớp mắt mấy cái, cả người lập tức giãy dụa nhưng lại không còn chút sức lực nào, mệt mỏi rã rời, khó có thể di chuyển.
- Thương thế của ngươi quá nặng, không nên lộn xộn.
Một thanh âm yêu kiều cùng với mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt truyền tới, giọng nói quen thuộc này khiến trong lòng Đỗ Thiếu Phủ kinh ngạc, sự lo âu trong lòng cũng theo đó thả lỏng, sau đó liền nhẹ nhàng được dìu dậy. Một khuôn mặt xinh đẹp như tinh linh cũng xuất hiện trước mắt, sắc mặt cực kỳ tái nhợt nhưng đã khôi phục chút ửng hồng, không phải ai khác mà chính là Đông Li Thanh Thanh.
- Bò ùm bò ùm.
Tiểu Xích Ô Viêm Ngưu thân thiết chui vào trong lòng Đỗ Thiếu Phủ, đầu lưỡi không ngừng liếm láp khuôn mặt của hắn.
- Chuyện này là sao?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn khuôn mặt của Đông Li Thanh Thanh, sau đó lại nhìn quanh bốn phía, lúc này đang ở bên trong động phủ của Xích Ô Viêm Ngưu, nhưng lại không thấy hai con Xích Ô Viêm Ngưu lớn kia đâu.
- Ngươi đã hôn mê ba ngày rồi, bởi vì trong tộc ta có vài phương pháp và thể chất đặc biệt cho nên khôi phục nhanh hơn so với người thường, đến ngày hôm qua thì đã tỉnh rồi. Nhưng ngươi tỉnh lại cũng rất nhanh, nếu thương tích này ở trên người bình thường, chỉ e không phải một hai tháng sẽ khó mà tỉnh lại được.
Đông Li Thanh Thanh giải thích nghi hoặc với Đỗ Thiếu Phủ:
- Xích Nguyệt và Viêm Dao đi ra ngoài tìm linh dược rồi, Xích Bằng vừa ra đời đã đột phá đến cấp bậc Tiên Thiên, cần tìm một ít linh dược Trúc Cơ.
- Xích Nguyệt, Viêm Dao, Xích Bằng...? - Đỗ Thiếu Phủ lập tức cảm thấy mơ hồ, hoàn toàn có chút hỗn loạn.
Đông Li Thanh Thanh khẽ mỉm cười với Đỗ Thiếu Phủ, mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn mang khí chất thanh ngọc duyên dáng, không có bất cứ thái độ tục tĩu nào, sau đó nhìn tiểu Xích Ô Viêm Ngưu rồi quay sang nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Cha của nhóc con này gọi là Viêm Dao, mẹ gọi là Xích Nguyệt, còn nhóc này được gọi là Xích Bằng. Thi ra ngay tại thời điểm nguy cấp nhất, chính mẹ của nhóc này đã ra cứu ta và ngươi, ta đến ngày hôm qua sau khi tỉnh lại từ trong miệng Viêm Dao mới biết được tất cả.
- Để cho ta suy nghĩ cẩn thận đã.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, đầu óc cũng không còn thấy hỗn loạn nữa, dùng một tay nhẹ nhàng vuốt ve tiểu Xích Ô Viêm Ngưu đang thân thiết trong ngực mình, hỏi Đông Li Thanh Thanh:
-Nói cách khác, nhóc con này tên là Xích Bằng?
- Bò ùm bò ùm.
Tiểu Xích Ô Viêm Ngưu cho rằng Đỗ Thiếu Phủ vừa gọi nó, hai cái sừng trên đỉnh đầu hơi nghiêng, ngẩng đầu dùng hai tròng mắt đỏ đen chăm chú nhìn Đỗ Thiếu Phủ, bộ dáng ngốc nghếch.
- Khí tức trên người nhóc con này dường như có chút thay đổi rồi.
Đỗ Thiếu Phủ cảm nhận được khí tức trên thân tiểu Xích Ô Viêm Ngưu, dường như đã lớn hơn không ít so với lúc khi mới ra đời, vốn có đôi đồng tử của hỏa viêm đỏ đen thì lúc này dường như trong mơ hồ còn có màu vàng kim nhạt. Khí tức này, Đỗ Thiếu Phủ có thể cảm giác được dường như trong lúc vô hình có chút tương tự với chính mình.
- Không sai, nhóc con này gọi là Xích Bằng bởi vì có chút liên quan tới ngươi. Cũng chính bởi vì như vậy cho nên hiện giờ chúng ta mới không chết. - Đông Li Thanh Thanh nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Có liên quan tới ta, chẳng lẽ...
Hàng lông mày Đỗ Thiếu Phủ nhíu lại, cộng với cảm nhận về khí tức trên người tiểu Xích Ô Viêm Ngưu liền ngay tức khắc đón được một chút, chỉ e là có liên quan với chút máu tươi mà mình đã cho tiểu Xích Ô Viêm Ngưu ăn.
Đông Li Thanh Thanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong đôi mắt lưu ly xinh đẹp cũng có chút tò mò, hỏi: