Lập tức Ngũ Chỉ Sơn hóa thành phù trở lại trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ, cùng lúc đó, Đỗ Thiếu Phủ lại lần nữa ra tay, thân hình tựa như Yêu thú hình người, hung hăng lao thẳng tới trung niên hắc y.
- Phanh!
Đỗ Thiếu Phủ oanh kích lên ngực trung niên hắc y một quyền, huyền khí màu đen quanh thân hắn tan nát, thân hình bay ngược ra sau, cuối cùng rơi xuống ở xa xa.
- Phốc xuy!
Trung niên hắc y phun ra máu tươi, giờ phút này hoàn toàn bị đánh tan, mắt tràn đầy không tha tin, khiếp sợ cùng sợ hãi.
- Hiện tại ngươi đi chết đi!
Đỗ Thiếu Phủ vẫn chưa đình chỉ thế công, thân hình mạnh mẽ nhảy ra, giống như Đại Bằng vung cánh, tóc đen rối tung, ánh mắt lãnh liệt, khí thế khủng bố bá đạo, mắt tràn đầy sát ý.
- Oanh!
Một thân ảnh tựa như Đại Bằng hình người lao về phía trung niên hắc y, một nắm tay màu vàng xuất hiện ở trong đồng tử của hắn, khí thế khủng bố trấn áp, nghiền áp hết thảy.
- Tiểu tạp chủng, ngươi giết ta, ta cũng sẽ không cho ngươi sống yên lành, dù ngươi chạy đến chân trời góc biển cũng trốn không thoát Hắc Sát Môn đuổi giết!
Biết bản thân đã không thể đào thoát, khuôn mặt của trung niên hắc y âm trầm, đột nhiên cười to, nụ cười tàn nhẫn khủng bố, làm người ta lông tơ dựng đứng.
- Bang bang!
Nắm tay của Đỗ Thiếu Phủ oanh lên ngực hắn, đây là một kích liều mạng cuối cùng, xương sườn gãy nát, phá hủy lục phủ ngũ tạng.
- Xuy!
Nhưng cùng lúc đó, trong miệng trung niên hắc y phun ra năng lượng hắc sát, hóa thành phù văn trực tiếp bao phủ lấy Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ vội vàng thối lui, tuy không biết trung niên hắc y này cuối cùng phun ra cái gì, nhưng tuyệt đối không nên chạm vào mới tốt.
Chỉ là Đỗ Thiếu Phủ đã chậm một bước, một cỗ năng lượng màu đen bao phủ, dĩ nhiên có thể quỷ dị dính lên làn da, cuối cùng ở trên cổ ngưng tụ thành một phù văn màu đen, đen nhánh tựa như cái bớt.
Bớt đen hình thành, tâm thần của Đỗ Thiếu Phủ mê muội một chút, hơn nữa vừa rồi liều mạng, chân chính tiêu hao hầu như không còn, thân hình vô lực ngã xuống đất.
- Thiếu Phủ ca ca, ngươi không thể có việc gì a...
Đái Tinh Ngữ nghẹn ngào tránh thoát bàn tay của Âu Dương Sảng, chạy vội đến bên người Đỗ Thiếu Phủ, hốc mắt ướt át, cũng sắp tràn ra nước mắt rồi.
- Nha đầu, ta không sao.
Đỗ Thiếu Phủ giãy giụa muốn đứng lên.
- Đều là ta vô dụng, nếu trước kia ta cố gắng tu luyện, có thể trở thành cường giả, liền sẽ không để Thiếu Phủ ca ca bị thương, sẽ không cần sợ người xấu này.
Đái Tinh Ngữ vội vàng nâng Đỗ Thiếu Phủ dậy, lúc này nàng chỉ đơn thuần nghĩ, nếu bản thân là cường giả, có thể bảo hộ thân nhân bên người, sẽ không để Thiếu Phủ ca ca bị thương.
- Về sau cố gắng tu luyện còn kịp, sẽ không khẩn trương khi gặp đối thủ.
Đỗ Thiếu Phủ nhẹ nhàng tựa vào đầu vai đơn bạc của Đái Tinh Ngữ mới đứng dậy được, khóe miệng đầm đìa máu tươi, ánh mắt nhìn Đái Tinh Ngữ, khuôn mặt lộ ra mỉm cười, nhưng ý cười có vẻ có chút chua sót.
Ở trong tâm Đỗ Thiếu Phủ, đêm nay đuổi giết, hẳn là đủ để tôi luyện Đái Tinh Ngữ, về sau nàng tự nhiên sẽ có chỗ tốt thật lớn.
- Ngươi sao rồi?
Âu Dương Sảng đến bên người Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt gắt gao nhìn hắn, ánh mắt kia, như là lần đầu tiên nhận thức Đỗ Thiếu Phủ vậy.
Đỗ Thiếu Phủ nhếch miệng cười cười, tay áo lau vết máu ở khóe miệng, nhìn thi thể trung niên hắc y ở phía trước cách đó không xa, nói với Âu Dương Sảng:
- Hắn đã chết, ta còn sống, có ta ở đây, sẽ không để các ngươi có nguy hiểm, trừ khi ta chết, hiện tại có phải ngươi cảm thấy rất cảm động hay không?
Âu Dương Sảng trừng Đỗ Thiếu Phủ một cái, ánh mắt ngưng trọng nhìn ấn ký ở trên cổ hắn nói:
- Đừng ba hoa, hiện tại ngươi rất phiền toái, trúng Hắc Sát Truy Hồn Ấn của Hắc Sát Môn.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhúc nhích, vuốt ấn ký hắc ban trên cổ nói:
- Ngươi nói là cái này sao?
- Không sai, đây là một loại thủ đoạn đặc thù của Hắc Sát Môn, một khi trúng Hắc Sát Truy Hồn Ấn, dù chạy trốn tới chân trời góc biển cũng không thể tránh người Hắc Sát Môn, sẽ bị bọn họ đuổi theo.
Thần sắc của Âu Dương Sảng rất ngưng trọng, thời điểm ở Thiên Vũ Học Viện, nàng thường xuyên nghe nói loại thủ đoạn đặc thù này của Hắc Sát Môn.
- Thủ đoạn này thật là quái dị khó chơi.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy cũng cười khổ, hiện tại bản thân đã trêu chọc vào, về sau trốn cũng trốn không thoát Hắc Sát Môn.
- Rống!
Hổ khiếu trầm thấp ở trên không cách đó không xa truyền đến, cuồng phong gào thét, một Cự Hổ vỗ cánh từ giữa không trung hạ xuống, đúng là Vương Lân Yêu Hổ.
- Là Tiểu Quyển Quyển đã trở lại.
Đái Tinh Ngữ nhìn Vương Lân Yêu Hổ trở về, cao hứng không thôi.
- Hô lạp!
Vương Lân Yêu Hổ vỗ cánh hạ xuống, hai cánh chấn động, chung quanh cát bay đá chạy, lập tức dừng ở bên người Đỗ Thiếu Phủ, mắt hổ nhìn Đỗ Thiếu Phủ, tựa hồ đang nói nó ở chỗ cũ không có tìm được người, vừa khéo nghe được động tĩnh bên này, nên mới chạy tới.
- Thoát khỏi tên Hắc Sát Môn kia rồi sao?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Vương Lân Yêu Hổ hỏi.
- Rống!
Vương Lân Yêu Hổ gật đầu, xác định đã thoát khỏidp, lúc này từ khí tức trên người đến xem, giờ Vương Lân Yêu Hổ cũng tiêu hao thật lớn.