- Ha ha ha ha...
Trung niên mặc khôi giáp lớn tiếng cười lạnh, ánh mắt toát ra hàn ý, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Tiểu tử nơi nào đến, lại dám cuồng vọng như thế, hôm nay không hảo hảo giáo huấn ngươi một chút, về sau tên của Lâm mỗ ta đọc ngược.
- Sao lại thế này...
Người trong Cố Hương vội vàng đi ra, động tĩnh bên ngoài khiến cho bên trong chú ý.
- Hộ thành quân.
Người có thể tiến vào Cố Hương đều không phải người bình thường, nhìn thấy đại quân bên ngoài, liền lập tức nhận ra Lan Lăng thành hộ thành quân.
- Thiếu thành chủ.
Không ít hộ thành quân thấy người từ trong Cố Hương đi ra, lập tức nhận ra Hàn Hâm, ánh mắt biến hóa.
- Gặp qua thiếu thành chủ.
Nhất thời, trung niên họ Lâm cùng tất cả hộ thành quân xuống ngựa hành lễ, một đoàn trưởng của hộ thành quân, ở trước mặt thiếu thành chủ là cái gì cũng không phải.
- Các ngươi tới làm gì?
Hàn Hâm mắt nhìn hơn một ngàn hộ thành quân, sau đó nhìn thanh niên ở trên cáng, nhớ tới Mạnh Lai Tài nói qua một việc, nhất thời minh bạch cái gì.
- Này...
Trung niên họ Lâm trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, tổng không thể ở trước mặt thiếu thành chủ nói là mang theo hộ thành quân tới báo thù thay nhi tử a.
- Hàn huynh đệ, bọn họ là tới đánh ta?
Đỗ Thiếu Phủ nói, đi tới trước mặt Hàn Hâm, giống Hàn Hâm như đúc, một tay ôm mũi của mình.
Đỗ Thiếu Phủ vừa nói ra, mọi người đều tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía quan quân họ Lâm, hộ thành quân này muốn động thiếu niên hung tàn kia, quả thực là muốn chết a, sợ là còn có trò hay để nhìn.
- Hàn huynh đệ...
Nghe được thiếu niên áo tím kia cùng thiếu thành chủ xưng huynh gọi đệ, trung niên họ Lâm nhất thời cảm giác có chút không tốt lắm.
Khuôn mặt Hàn Hâm run rẩy, nhìn thoáng qua quan quân họ Lâm kia, nháy mắt nói:
- Ngươi tên là Lâm Minh a, mang theo người của ngươi đi đi.
- Đừng, chớ đi a.
Đỗ Thiếu Phủ vội vàng nói, sau đó mỉm cười nhìn Hàn Hâm nói:
- Hàn huynh đệ, vừa rồi ta đánh ngươi, người của ngươi nói không chừng là tới báo thù cho ngươi a, sao ngươi có thể để bọn họ đi.
Hàn Hâm nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, ánh mắt giật giật, cảm giác cả người không thoải mái.
- Đánh thiếu thành chủ...
Ánh mắt quan quân Họ Lâm đại biến, cảm giác người chung quanh nhìn hắn như nhìn tên hề, lại nghe thiếu niên áo tím nói, thiếu thành chủ cũng bị hắn đánh mà không dám nói, thiếu thành chủ còn nháy mắt với hắn, hắn đột nhiên có loại cảm giác, tựa hồ mình làm sai chuyện gì đó rồi.
- Lâm Minh, ngươi thật sự là to gan a!
Trương đội trưởng rốt cục đi ra, hắn biết lúc này hắn phải đi ra, không thể để Thiếu Phủ thiếu gia mất mặt a.
- Trương đội trưởng.
Lâm Minh nhìn thấy Trương Hoành, thân là đội trưởng của hộ thành quân, trước kia hắn cũng gặp qua Trương Hoành. Bởi vì lúc này Trương Hoành mặc thường phục, nên vừa rồi hắn không có nhận ra, cũng không có chú ý Trương Hoành luôn đứng ở sau lưng Đỗ Thiếu Phủ, lúc này nhận ra, sắc mặt lại biến, loại dự cảm bất hảo kia càng ngày càng mãnh liệt.
Trương Hoành hơi tiến lên, nhìn Lâm Minh, ánh mắt có hàn quang kích bắn, trầm thấp quát:
- Lâm Minh, mang theo hộ thành quân tới nơi này, không biết ngươi là muốn tạo phản, hay thành chủ muốn tạo phản đây?
Nghe Trương Hoành nói, ánh mắt của Hàn Hâm đại biến, vừa rồi hắn là sợ bị người vu oan giá họa, đến lúc đó ngay cả cha hắn cũng liên lụy vào.
- Tạo phản, ta không có ý tạo phản a, lời này nói như thế nào?
Lâm Minh cũng giật nảy mình, hắn tuyệt đối không có ý tứ tạo phản, hắn cũng không dám a.
- Ngươi không dám sao, ngươi mang theo hộ thành quân đến đối phó Thiếu Phủ thiếu gia của Lan Lăng phủ, chính là đối phó phủ chủ, ngươi ngay cả phủ chủ cũng dám động, ngươi không phải tạo phản thì là cái gì?
Trương Hoành quát to.
- Thiếu Phủ thiếu gia của Lan Lăng phủ?
Lâm Minh nghe vậy, cả người dọa đến run lên, lúc này hắn căn bản không biết phát sinh chuyện gì, nhưng ẩn ẩn lại biết, lần này hắn sợ là không hay ho rồi.