Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 233: Chương 233: Hộ thành quân. (1)




- Đúng rồi, ta còn có một việc trọng yếu quên nói với các ngươi, ta nói cho các ngươi biết, các ngươi không nên tùy tiện nói cho người khác nha.

Ngay thời điểm Mạnh Lai Tài đầu đầy hắc tuyến, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ thần bí nhìn Mạnh Lai Tài cùng Hàn Hâm.

- Sự tình gì.

Hàn Hâm cùng Mạnh Lai Tài đều sinh hứng thú, hai người đưa đầu tới gần Đỗ Thiếu Phủ, thật đúng là sợ người chung quanh nghe được.

Mà ngay thời điểm hai người đưa đầu tới, Đỗ Thiếu Phủ động, tĩnh như u lan động như thỏ chạy, hai nắm tay như Song Long rời bến, gần trong gang tấc hung hăng oanh ra, trực tiếp đánh lên mũi hai người.

Lan Lăng tứ thiếu, chỉ bằng tu vi thực lực mà nói, mọi người đều biết Hạ Quân thực lực mạnh nhất, Hàn Hâm thứ hai, mà Quách Khôn cùng Mạnh Lai Tài không sai biệt lắm.

- Bang bang!

Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên ra tay, lúc này Hàn Hâm cùng Mạnh Lai Tài làm sao có thể tránh đi, thanh âm âm bạo trầm thấp truyền ra, sau đó là thanh âm mũi gãy.

- Ca ca...

Sống mũi của Hàn Hâm cùng Mạnh Lai Tài bị gãy, lỗ mũi đầm đìa máu tươi, nhịn không được kêu thảm thiết.

Cường giả bên người Mạnh Lai Tài cũng hai mặt nhìn nhau, nếu không biết thân phận của Đỗ Thiếu Phủ, lúc này sợ là đã sớm lao lên rồi, nhưng biết Đỗ Thiếu Phủ là người Lan Lăng phủ, bọn họ sao còn dám động.

Người chung quanh cũng hai mặt nhìn nhau, ai cũng thật không ngờ Đỗ Thiếu Phủ ở trước một giây còn cùng Mạnh Lai Tài, Hàn Hâm như bạn tri kỉ, nhưng giây tiếp theo lại trực tiếp động thủ, còn thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị hạ độc thủ.

Hàn Hâm cùng Mạnh Lai Tài ôm mũi, cố nén tiếng kêu thảm ở trong yết hầu, này không thể không bội phục hai người bọn họ nhẫn nại, ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ vỗ vỗ tay, sờ sờ mũi mình đầm đìa máu tươi, tiếp tục mỉm cười nhìn Hàn Hâm cùng Mạnh Lai Tài nói:

- Ta muốn nói cho các ngươi là, về sau các ngươi ngàn vạn lần không nên lợi dụng ta, nếu không ta sẽ đánh các ngươi.

Giọng nói tạm dừng một chút, Đỗ Thiếu Phủ lại thở dài:

- Các ngươi lợi dụng ta đi trêu chọc tỷ tỷ, hại ta bị tỷ tỷ cắn mũi, ta lại không thể đánh tỷ tỷ của ta, nên chỉ có thể đánh các ngươi, hiện tại các ngươi giống như ta đều bị thương mũi, này không phải hài hòa hơn sao, ta đi trước, có rảnh lại đến Cố Hương chơi, Mạnh huynh đệ, cảm tạ chiêu đãi.

Giọng nói hạ xuống, Đỗ Thiếu Phủ ôm mũi đang chảy máu, xoay người nghênh ngang mà đi.

Đám người Trương đội trưởng, Hoàng Tam hai mặt nhìn nhau, hít một ngụm khí lạnh, vội vàng đi theo sau lưng.

Hôm nay bọn họ xem như hoàn toàn hiểu vị Thiếu Phủ thiếu gia từ trên trời giáng xuống này, thiếu gia khủng bố này nơi nào cần bọn họ bảo hộ a, đến Lan Lăng phủ thành một ngày, liền đánh Lan Lăng tứ thiếu danh chấn Lan Lăng phủ thành, khí phách bực này, toàn bộ Lan Lăng phủ thành còn có ai có thể so.

Trong Cố Hương, mọi người nhìn Đỗ Thiếu Phủ, tự động tránh ra một con đường, không người dám ngăn cản.

Thậm chí chung quanh còn có không ít nhân vật nổi tiếng nhìn Đỗ Thiếu Phủ gật đầu ý bảo, tựa hồ nghĩ về sau có thể cùng vị thiếu gia Lan Lăng phủ này kéo chút quan hệ.

Ở trong ánh mắt run rẩy của Hàn Hâm cùng Mạnh Lai Tài, bóng lưng của Đỗ Thiếu Phủ dần dần biến mất ở trong tầm mắt.

- Di...

Mà ngay thời điểm Đỗ Thiếu Phủ bước ra đại môn Cố Hương, ánh mắt nhất thời có chút nghi hoặc.

Chỉ thấy ngoài Cố Hương, lúc này lít nha lít nhít, ngay ngắn chỉnh tề đứng ước chừng hơn một ngàn người, đều mặc khôi giáp, tay cầm các loại binh khí, khí tức sắc bén.

Trên Yêu thú tọa kỵ, còn có vài cường giả thực lực rất mạnh.

- Cha, chính là hắn, chính là vương bát đản kia đánh ta, còn đoạt Túi Càn Khôn của ta.

Ở trước hơn một ngàn đại quân mặc khôi giáp, một thanh niên được hai người nâng cáng, toàn thân vây quanh băng trắng nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười lạnh:

- Tiểu tử, hôm nay ngươi chết chắc rồi, ngươi dám đánh ta, hôm nay ta cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.

- Thiếu Phủ thiếu gia, đây là hộ thành quân của Lan Lăng phủ thành.

Hoàng Tam cất bước tiến đến bên người Đỗ Thiếu Phủ, nhìn hộ thành quân lít nha lít nhít, lại không có chút lo lắng.

Đỗ Thiếu Phủ cũng nhận ra thanh niên kia, đúng là thanh niên cẩm bào bị mình đánh lúc đi vào Cố Hương, mày hơi cau lại, sau đó nhìn Hoàng Tam hỏi:

- Hộ thành quân lớn, hay Lan Lăng phủ phủ chủ lớn?

- Thiếu Phủ thiếu gia, ngươi không phải đang đùa sao, hộ thành quân lệ thuộc Lan Lăng thành, bị thành chủ quản lý, thành chủ ở trước mặt phủ chủ của chúng ta cũng thành thành thật thật, hộ thành quân này tự nhiên không tính là cái gì. Đừng nói ở trước mặt phủ chủ, dù ở trước mặt tư quân của Lan Lăng phủ, cũng thành thành thật thật, căn bản không thể so sánh với tư quân của Lan Lăng phủ.

Hoàng Tam nhìn Đỗ Thiếu Phủ vỗ ngực nói, bên người hắn còn có một đội trưởng của tư quân Lan Lăng phủ a.

- Tiểu tử, ngươi là người phương nào? Còn tuổi nhỏ lại xuống tay độc ác như vậy, đánh con ta bị thương nặng như thế, xem ra là không để Lâm mỗ ở trong mắt a?

Trong hộ thành quân, một trung niên nhân mặc khôi giáp màu vàng, thân hình gầy gò, ánh mắt âm trầm nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hắn không nghĩ tới đánh nhi tử của hắn trọng thương là một thiếu niên mười bảy tuổi.

- Ta không biết ngươi là ai, cần để ngươi ở trong mắt sao.

Đỗ Thiếu Phủ một tay ôm mũi, một tay chỉ vào Lâm công tử nằm ở trên cáng nói:

- Hóa ra hắn là con của ngươi, ngươi tới vừa vặn, con ngươi để ta đánh đau tay gần chết, ngươi tùy tiện bồi chút tiền thuốc là tốt rồi, đương nhiên, nếu tiền thuốc ít, về sau đừng nói nhìn thấy con ngươi, ta thấy ngươi một lần liền đại biểu chính nghĩa đánh một lần, sinh con không biết quản giáo, đánh ngươi cũng là thay trời hành đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.