Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 199: Chương 199: Lan Lăng tứ thiếu (1)




Lan Lăng phủ, là chỉ diện tích địa giới của toàn bộ Lan Lăng phủ, Lan Lăng phủ quản hạt hơn trăm quận, đều có thể xem là địa bàn của Lan Lăng phủ.

Bất quá dưới tình huống bình thường, mọi người chỉ Lan Lăng phủ, là Lan Lăng phủ tọa lạc ở trong Lan Lăng thành, chỗ ở của phủ chủ.

Lan Lăng thành xem như quận thứ nhất, cũng là trung tâm của trăm quận dưới trướng Lan Lăng phủ, là đầu mối thương mậu giao thông then chốt của toàn bộ Lan Lăng phủ.

Diện tích của Lan Lăng thành so với Thạch Thành, ước chừng lớn hơn mười lần, dân cư rất nhiều.

Bởi vì Lan Lăng phủ ở Lan Lăng thành, nên còn được xưng là Lan Lăng phủ thành, đồn đãi ở Lan Lăng thành cao thủ nhiều như mây, tàng long ngọa hổ.

Có Vương Lân Yêu Hổ, Đỗ Thiếu Phủ muốn đi Lan Lăng phủ tự nhiên là cực kỳ mau lẹ.

Trước đó đã tìm hiểu phương hướng của Lan Lăng phủ, trừ buổi tối nghỉ ngơi, phỏng chừng hai ngày sẽ đến Lan Lăng phủ.

Bất quá có Vương Lân Yêu Hổ, Đỗ Thiếu Phủ cũng có chút cố kị, dựa theo lão cha tửu quỷ nói, có Vương Lân Yêu Hổ ở bên người, cũng không nhất định là chuyện tốt.

Bên ngoài dù sao cũng là thế giới Nhân loại, lấy tu vi Mạch Linh Huyền Diệu cảnh của Vương Lân Yêu Hổ, tuyệt đối là con mồi mà không ít người muốn, bí cốt cùng máu huyết của Vương Lân Yêu Hổ cũng là vô giá.

Nên dọc theo đường đi, Đỗ Thiếu Phủ không dám quá mức rêu rao, bất quá tầm mắt cũng lớn hơn không ít.

Dự tính hai ngày đến Lan Lăng phủ, nhưng trên thực tế Đỗ Thiếu Phủ phải dùng ba ngày mới đến, buổi tối ngày đầu tiên ở một trấn nhỏ qua đêm, lại gặp phải hắc điếm.

Hắc điếm kia vốn tưởng rằng Đỗ Thiếu Phủ tuổi trẻ, ra tay rộng rãi, nhất định là một con dê béo, nhưng thật không ngờ là một sát tinh.

Có Vương Lân Yêu Hổ, kết quả liền có thể nghĩ, hắc điếm kia bị Vương Lân Yêu Hổ hủy. Hết thảy tiền vật có giá trị, tự nhiên cũng lọt vào Túi Càn Khôn của hắn.

Buổi tối ngày hôm sau Đỗ Thiếu Phủ cẩn thận hơn, ở một sơn cốc yên tĩnh qua đêm, có Vương Lân Yêu Hổ, Yêu thú hung cầm bình thường sẽ không dám tới gần.

Mặt trời đỏ mới lên, quần sơn liên miên, sương mù lượn lờ, như một bức tranh thủy mặc, đẹp không sao tả xiết.

Sau quần sơn, tầm nhìn trống trải bát ngát, kiến trúc liên miên, hình thành một bầy kiến trúc bát ngát giống như biển lớn, hùng vĩ tráng lệ, làm người ta kinh thán.

Tường thành hày nặng, cao ước chừng mười trượng, đều dùng cự thạch nặng mấy ngàn cân chồng chất xếp thành, làm người ta đứng ở dưới tường thành cũng như bị đè nén.

Tường thành này thật dày, sợ là Mạch Linh Cảnh viên mãn cũng khó có thể dễ dàng phá hủy.

Bốn phương tám hướng, vô số thân ảnh lục tục vào thành, không ít đội ngũ cưỡi Yêu thú tọa kỵ, khí thế bất phàm, hẳn đều là thương đội ở bốn phương.

Lấy dân số trong Lan Lăng phủ, diện tích to lớn, mỗi một ngày hàng hóa cùng các loại vật tư tiêu hao ra vào thành, tuyệt đối là một chữ số kinh người.

Lúc này Đỗ Thiếu Phủ đứng ở dưới tường thành, phía sau đi theo Vương Lân Yêu Hổ đã rút nhỏ thân hình tựa như Dạ Miêu, ánh mắt nhìn trên tường thành có bốn chữ to tràn ngập kim quang.

- Lan Lăng phủ thành.

Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu nhìn bốn chữ to kia, như nói với Vương Lân Yêu Hổ ở bên người:

- Chúng ta đến rồi.

Cất bước theo dòng thương đội tiến vào thành, Đỗ Thiếu Phủ cùng Vương Lân Yêu Hổ đi vào trong thành.

Vừa vào thành, Đỗ Thiếu Phủ mới cảm giác được cái gì gọi là náo nhiệt, Lan Lăng phủ thành cực kỳ náo nhiệt ồn ào, ngã tư đường rộn ràng nhốn nháo, dòng người xuyên qua, thỉnh thoảng có thanh âm rao hàng truyền ra.

Này còn chỉ là mới sáng mà thôi, đủ thấy Lan Lăng phủ thành phồn hoa như thế nào.

Vương Lân Yêu Hổ theo sau Đỗ Thiếu Phủ đi dạo, gây ra không ít chú ý.

Ở Lan Lăng phủ thành, người nuôi Yêu thú như sủng vật tuyệt đối không ít, nhất là đám hoàn khố, thậm chí có một ít Yêu thú không tệ.

Chỉ là phía sau Đỗ Thiếu Phủ đi theo là một con mèo hoang, cái này không thể không để người chú ý.

Lần đầu tiên đến đại thành như Lan Lăng phủ thành, Đỗ Thiếu Phủ dù sao còn chưa tới mười bảy tuổi, cũng bị gợi lên hứng thú, đông dạo tây dạo, thậm chí còn mua không ít vật phẩm.

Lan Lăng phủ thành cực kỳ phồn hoa, các loại cửa hàng san sát, thương phẩm rực rỡ muôn màu.

Này tự nhiên còn có không ít cửa hàng bán vật phẩm tu luyện, Linh Dược, võ kỹ, binh khí… cái gì cần có đều có.

Đỗ Thiếu Phủ đi vào nhìn nhìn, cũng giật mình không thôi, này căn bản không phải Thạch Thành có khả năng so sánh, ngay cả công pháp Huyền cấp, thậm chí đan dược Linh phẩm cũng có bán.

Bất quá giá cả để Đỗ Thiếu Phủ nghẹn họng nhìn trân trối.

Mặt trời lên cao, trên ngã tư đường náo nhiệt, đột nhiên truyền ra một trận xôn xao.

- Tiểu cô nương, thứ này cũng đáng giá một ngàn Huyền tệ sao, không phải võ kỹ, cũng không phải Linh Dược, ngươi rõ ràng là hố người a.

Ở góc đường, một thanh niên mặc hoa phục, đang kéo ống tay áo nắm một vật lớn cỡ bàn tay ở trong tay, mắt không có hảo ý nhìn một thiếu nữ khoảng mười bốn mười lăm tuổi.

Tuy thiếu nữ còn nhỏ, bất quá thân thể đã lộ ra đường cong, hơn nữa khuôn mặt thanh tú, sợ là qua hai năm nhất định có thể trổ mã duyên dáng yêu kiều.

- Đây là vật tổ truyền của ta, nghe nói vật ấy rất đặc biệt, nếu không phải tiểu di ta bị trọng thương cần chữa bệnh, ta sẽ không bán vật tổ truyền này.

Thiếu nữ tựa hồ cảm giác được thanh niên trước mắt không có ý mua, vội vàng đoạt lại vật kia, vẻ mặt khẩn trương.

Ánh mắt của thanh niên hoa phục để thiếu nữ cực kì không thoải mái, tự dưng cảm giác sợ hãi.

- Nếu vật ấy bất phàm, ngươi làm sao bỏ được bán đi, tiểu cô nương ngươi có biết một ngàn Huyền tệ đại biểu cho cái gì không, đại biểu cho ta có thể mua một bộ võ kỹ Hoàng cấp sơ phẩm, một ngàn Huyền tệ, đi chỗ Di Hồng Viện ở phía trước tìm một hoa khôi cũng không sai biệt lắm, ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.