- Chúng ta xuống núi đi, ngươi muốn đi cùng ta mà nói, trước hết theo ta đi một chỗ!
- Được.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn bóng dáng thoát tục tuyệt trần kia, vội vàng cất bước đi tới.
Ngoài động là một vách núi, cao làm cho người ta váng đầu, phía dưới là thâm cốc, thanh tĩnh cùng âm lãnh làm cho người ta sợ hãi.
Lúc này là buổi trưa, ánh mặt trời chói mắt, chiếu rọi ở trong Hắc Ám sâm lâm bát ngát khôn cùng.
Xa xa có ngọn núi từ trong rừng rậm đâm ra, phân bố trùng điệp hỗn độn, nhưng nhìn cực kì hùng vĩ.
Đỗ Thiếu Phủ theo Đông Ly Thanh Thanh đi xuống vách núi, kỳ thực này vốn không có đường, chính là bị hai người mạnh mẽ đi thành đường.
Dọc theo đường đi Đông Ly Thanh Thanh không có nói gì, nhất cử nhất động đều hồn nhiên thiên thành, mặc kệ làm cái gì, đều như dung nhập Thiên Địa.
Sau đó hai người đi vào trong rừng rậm, Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu đề phòng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn quét bốn phía, cực kì cẩn thận.
- Chúng ta đi quá chậm, tốc độ có thể nhanh hơn không.
Đột nhiên, Đông Ly Thanh Thanh quay đầu nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Được, kỳ thực ta...
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lời bị Đông Ly Thanh Thanh đánh gãy nói:
- Ta dạy cho ngươi một bộ thân pháp, không phải thân pháp vũ kỹ, nhưng thân pháp vũ kỹ bình thường không có khả năng so sánh, chính là tộc của ta tổ truyền, ta dạy cho ngươi, ngươi không nên dạy cho người khác, về sau cũng không được tùy ý thi triển, vạn nhất vận khí không tốt, sẽ mang đến phiền toái rất lớn.
Giọng nói hạ xuống, còn không có đợi Đỗ Thiếu Phủ nói chuyện, Đông Ly Thanh Thanh liền chậm rãi nói:
- Ta dạy cho ngươi thân pháp tên là Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ, cần huyền khí rất cường đại chống đỡ, còn phải lĩnh ngộ lực lượng tự nhiên.
- Thiên Địa vạn vật, vốn không phải là Thiên Địa tự nhiên, còn cần tu luyện khẩu quyết, nếu cưỡng ép tu luyện Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ, sẽ làm kinh mạch trong cơ thể thác loạn, nhẹ thì nhất thời tê liệt, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, thậm chí mất mạng.
- Hưu tấn phi phù, mơ hồ như thần. Lăng Ba Vi Bộ, la miệt sinh trần, tiêu dao mà đi, nhanh như nhạn múa, hành động nhanh mà không mất quy luật, nguy nan mà vẫn thấy bình yên. Khó gặp khó thấy, như còn như mất... ... ...
Từng đạo khẩu quyết từ trong miệng Đông Ly Thanh Thanh truyền vào tai Đỗ Thiếu Phủ, sau đó bóng hình xinh đẹp khẽ dời, bộ pháp dưới chân biến ảo, rõ ràng nhìn như bình thản đến cực điểm, nhưng đột nhiên thay đổi liên tục, mơ hồ như thần.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ gắt gao nhìn bộ pháp dưới chân Đông Ly Thanh Thanh, như lâm vào một loại trạng thái dại ra.
- Hưu tấn phi phù, mơ hồ như thần. Lăng Ba Vi Bộ, la miệt sinh trần, tiêu dao mà đi, nhanh như nhạn múa, hành động nhanh mà không mất quy luật, nguy nan mà vẫn thấy bình yên. Khó gặp khó thấy, như còn như mất. . .
Theo bộ pháp của Đông Ly Thanh Thanh biến ảo, miệng thì thào nói nhỏ, bỗng nhiên trên người Đỗ Thiếu Phủ trào ra một loại khí chất mơ hồ như thần.
Đông Ly Thanh Thanh quay đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ tới hắn lĩnh ngộ nhanh như vậy, nghe nói lúc trước ngay cả người thiên phú khủng bố nhất, cũng khó nhập môn nhanh như thế.
Đông Ly Thanh Thanh tiếp tục đi tới, bộ pháp dưới chân biến ảo, không có huyền phù phi hành, nhưng tốc độ càng lúc càng nhanh. Đặc biệt là ở trong rừng rậm, thân pháp này càng mơ hồ như thần, lăng ba tiêu dao, phảng phất như có thể cùng không gian dung làm nhất thể, xuyên qua bụi cây cỏ dại, giống như chuồn chuồn lướt nước, lại vùn vụt như nhạn bay múa.
Đỗ Thiếu Phủ cũng không thể làm được như Đông Ly Thanh Thanh, bất quá tốc độ càng lúc càng nhanh, tựa hồ đã dần dần lĩnh ngộ đến diệu dụng.
Càng lĩnh ngộ, Đỗ Thiếu Phủ lại càng rung động, Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ này tuyệt đối không phải bình thường, không biết lúc trước vị tiền bối nào của gia tộc Đông Ly Thanh Thanh lĩnh ngộ, thân pháp này bao hàm toàn diện, huyền ảo khó lường.
Lĩnh ngộ Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ càng sâu, thúc dục càng mềm nhẹ tùy ý, càng mơ hồ như thần, cơ hồ không cần tốn nhiều sức, có thể gia tốc mà đi.
- Xuy xuy!
Ước chừng gần hai canh giờ sau, xuyên qua vô số rừng rậm, bước chân của Đông Ly Thanh Thanh đình trệ, bóng hình xinh đẹp từ từ ngừng lại.
Đỗ Thiếu Phủ theo phía sau bắn tới, huyền khí dưới chân thu liễm, cũng cực kì tiêu sái ổn định thân hình, nhưng rõ ràng so với Đông Ly Thanh Thanh thì kém hơn không ít.
- Cảm giác thế nào?
Đông Ly Thanh Thanh mỉm cười hỏi.
- Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ thật lợi hại, bao hàm vạn tượng, tựa hồ ẩn chứa không ít thân pháp cao thâm.
Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Không nghĩ tới ngươi có thể nhìn ra nhanh như vậy, thật sự là quái vật.
Đông Ly Thanh Thanh khẽ gật đầu, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ, được dung hợp rất nhiều thân pháp cao thâm, về sau nếu ngươi có thể quan sát nhiều một ít chim bay cá nhảy, lĩnh ngộ Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ sẽ có trợ giúp rất lớn.
- Ân!
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, nói với Đông Ly Thanh Thanh:
- Ta sẽ hảo hảo lĩnh ngộ.
- Theo tộc của ta đồn đãi, nếu có thể lĩnh ngộ Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ đến trình độ mạnh nhất, trên trời lãm nguyệt trích tinh, xuống biển phục giao cầm long, cũng có thể tiêu dao ứng đối.
Đông Ly Thanh Thanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười nói:
- Đáng tiếc này chỉ là truyền thuyết.
- Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ cực kỳ thâm ảo, nói không chừng lĩnh ngộ thấu triệt đại thành, thật đúng là có khả năng.
Đỗ Thiếu Phủ nói.
Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ này đích xác không phải phàm vật.
- Phía trước giống như có chút động tĩnh.
Bỗng dưng, Đông Ly Thanh Thanh nhìn phía trước nói.