- Thiên Vũ học viện ?
Nghe vậy, Nguyên San San và Âu Dương Lăng, còn cả Âu Dương Sảng đều lộ ra vẻ nghi hoặc, đặc biệt là Âu Dương Lăng và Nguyên San San, thần sắc hai người đều có vẻ cực kỳ bất ngờ.
- Thiếu Phủ, chuyện ngươi tới Thiên Vũ học viện, cha ngươi có biết không?
Âu Dương Lăng hỏi Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn thần sắc nghi hoặc của ba người, cũng có chút kỳ quái, gật đầu nói:
- Đây chính là ý tứ của cha ta, cha ta hi vọng ta có thể tới được Thiên Vũ học viện .
Nghe vậy, Âu Dương Lăng và Nguyên San San đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt nổi lên chút ba động, sau đó Nguyên San San nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Nếu đã như vậy, vậy ngươi tới Thiên Vũ học viện đi, nói vậy cha ngươi có lẽ đã có sắp xếp, chẳng qua Thiếu Phủ, San di thật sự không muốn ngươi rời đi nhanh như vậy, bằng không ngươi ở lại chỗ San di thêm mấy ngày được không, thời gian qua mặc dù ngươi ở trong Lan Lăng phủ, nhưng cũng là chạy tới chạy lui, cũng không ở với San di.
- San di, sau này ta sẽ thường xuyên đến thăm dì.
Đỗ Thiếu Phủ cười nói, thời gian này ở Lan Lăng phủ cảm nhận được ôn tình, mỗi lần nhớ tới cũng đủ làm cho trong lòng ấm áp.
- San muội, tiểu tử này muốn tới Thiên Vũ học viện, ngươi muốn giữ hắn ở lại thêm vài ngày, sợ là tâm trí của hắn cũng không ở nơi này, để cho hắn đi đi.
Âu Dương Lăng nhẹ tay đặt lên vai Nguyên San San, sau đó nói với Âu Dương Sảng đang đứng bên cạnh :
- Nha đầu, ngươi cũng sắp trở về Thiên Vũ học viện rồi, vậy thì đi cùng Thiếu Phủ đi, trên đường cũng có bạn đồng hành.
- Con và hắn?
Âu Dương Sảng nhất thời tỏ vẻ làm nũng, vẻ mặt không muốn, nhưng ngay sau đó không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt thoáng hiện lên nụ cười, ánh mắt tự tiếu phi tiếu rơi xuống người Đỗ Thiếu Phủ, lộ ra vẻ cực kỳ không có hảo ý nói:
- Được, vậy con sẽ dẫn hắn tới Thiên Vũ học viện, vừa vặn lần này học viện đang chuẩn bị chiêu sinh.
- Thì ra ngươi là người của Thiên Vũ học viện.
Đỗ Thiếu Phủ thật bất ngờ, không ngờ Âu Dương Sảng lại là người của Thiên Vũ học viện.
Nguyên San San nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đỗ Thiếu Phủ, cười một tiếng nói:
- Sảng tỷ tỷ của ngươi đã tu luyện ở Thiên Vũ học viện ba năm rồi, lần này trở về bốn tháng chẳng qua là thăm người thân, vừa vặn cũng đến lúc cần phải trở về.
- Tới Thiên Vũ học viện cũng tốt, ở đó có không ít thứ có thể học, cha ngươi và ta lúc đầu cũng là từ Thiên Vũ học viện đi ra.
Âu Dương Lăng nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười nói.
- Lăng bá bá và cha ta cũng từng học ở Thiên Vũ học viện sao?
Đỗ Thiếu Phủ lại một lần nữa kinh ngạc, bất ngờ nhất chính là không nghĩ tới lão cha tửu quỷ đã từng là người của Thiên Vũ học viện.
- Ta và cha ngươi là đồng thời tiến vào Thiên Vũ học viện, cùng nhau tu luyện, cùng nhau tôi luyện.
Ánh mắt Âu Dương Lăng khẽ nhấc lên, nhớ tới chuyện cũ, phảng phất như hiện rõ trước mắt, khóe miệng thoáng hiện nụ cười, nhưng sau đó lại dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt lại mang theo chút bất đắc dĩ nói:
- Ngươi tới Thiên Vũ học viện phải chú ý một chút, hết thảy không thể khinh thường, bằng không sợ là không tránh khỏi nếm phải khổ sở.
- Tại sao?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn ánh mắt Âu Dương Lăng lộ vẻ kỳ quái, cứ cảm giác có cái gì không đúng.
- Bởi vì trước kia cha ngươi ở Thiên Vũ học viện thanh danh hiển hách, huy hoàng vô cùng, mười mấy năm qua, trên bảng treo giải thưởng luôn đứng ở vị trí thứ hai không xuống, cả Thiên Vũ học viện đều muốn tìm được cha ngươi.
Âu Dương Sảng tự tiếu phi tiếu nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Bảng treo giải thưởng là cái gì?
Đỗ Thiếu Phủ yếu ớt hỏi, không hiểu bảng treo giải thưởng của Thiên Vũ học viện có tác dụng gì.
Âu Dương Sảng lúc này chẳng biết tại sao, rất tỉ mỉ và nhẫn nại, trên khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo nụ cười giải thích với Đỗ Thiếu Phủ:
- Trên bảng treo giải thưởng của Thiên Vũ học viện có không ít đại gian đại ác tội ác tày trời bên trong Thạch Long đế quốc, cũng có cừu gia những năm gần đây từng đánh chết học sinh của Thiên Vũ học viện, còn có người của một số thế lực bất lợi với Thiên Vũ học viện, chỉ cần học sinh của Thiên Vũ học viện bắt được hoặc đánh chết người trên bảng treo giải thưởng, là có thể có được phần thưởng tương ứng với người trên bảng treo giải thưởng.
- Vậy tại sao cha ta lại ở trên bảng treo giải thưởng.
Đỗ Thiếu Phủ càng nói càng nghi ngờ, không ngờ bảng treo giải thưởng trên thực tế chính là bảng truy nã, lão cha tửu quỷ thân là đệ tử của Thiên Vũ học viện, làm sao lại trèo lên bảng truy nã của Thiên Vũ học viện, còn là tồn tại xếp thứ hai trên bảng xếp hạng treo giải thưởng của Thiên Vũ học viện.
Nguyên San San cười nói:
- Thật ra cũng không có đại sự gì, chính là cha ngươi lấy chí bảo trấn viện Lôi Long của Thiên Vũ học viện, mãi không trả lại Thiên Vũ học viện mà thôi, cũng là Thiên Vũ học viện quá keo kiệt.
- Lôi Long, nghe quen tai quá.
Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày, nhưng ngay sau đó ánh mắt ba động, nhớ lại hết thảy mọi thứ chứng kiến trong giấc mộng chân thật, binh khí của phụ thân chính là một thanh trường thương tên là ‘Lôi Long, trường thương kia uy thế kinh người, như Lôi Long gầm thét trời xanh, không ngờ lại là trấn viện chi bảo của Thiên Vũ học viện.
- Mẹ, Đỗ thúc thúc không chỉ lấy trấn viện chi bảo của Thiên Vũ học viện, ta nghe nói ban đầu phù viện của Thiên Vũ học viện vận dụng vô số linh dược và thiên tài địa bảo bao năm Thiên Vũ học viện góp nhặt, cộng thêm tất cả cường giả bên trong phù viện cùng nhau liên thủ, trải qua suốt ba năm mới luyện chế thành một quả Hoàng Cực đan, nhưng cuối cùng lại bị Đỗ thúc thúc cướp đi.