Nghe vậy, trong mắt Mộ Dung U Nhược toát ra vẻ phức tạp, khẽ gật đầu, cười yếu ớt:
- Vậy ngươi tính đi đâu?
- Thiên Vũ học viện của Thạch Long đế quốc .
Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Thiên Vũ học viện là nơi bồi dưỡng cường giả, ta cũng từng nghe nói.
Mộ Dung U Nhược chậm rãi gật đầu, cười một tiếng nói:
- Ngươi sau này nhất định sẽ trở thành cường giả danh chấn một phương, đến lúc đó ta và Tinh Ngữ có chỗ dựa rồi.
Đỗ Thiếu Phủ cười một tiếng, nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mặt nói:
- Thật ra hôm nay ta tới là muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện.
- Ngươi còn có chuyện cần ta hỗ trợ sao, nói đi?
Khóe miệng Mộ Dung U Nhược khẽ nhếch, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Ta có chút ngạc nhiên, ngươi có chuyện gì cần ta hỗ trợ .
- Ta muốn mời ngươi gia nhập Thiên Hạ hội.
Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Gia nhập Thiên Hạ hội?
Mộ Dung U Nhược nhìn Đỗ Thiếu Phủ, con mắt khẽ động, nhưng không hề thay đổi, cười nhẹ, ngẩng đầu lên nói nhỏ:
- Ta ở Cố Hương gẩy đàn hát ca có lẽ không tệ, nhưng gia nhập Thiên Hạ hội sợ là cũng không có tác dụng gì.
- Ta tin tưởng ánh mắt của ta.
Đỗ Thiếu Phủ khẳng định nói, một nữ nhân nghiêng nước nghiêng thành có thể lo được thân mình ở nơi này, bản thân chắc chắn không phải người bình thường.
Từ lần chữa thương trước, Đỗ Thiếu Phủ không khó biết được tầng thứ võ mạch trên người Mộ Dung U Nhược, cho nên có thể khẳng định nữ nhân tuyệt mỹ trước mắt này tuyệt đối không đơn giản.
Hoặc chỉ cần có một nền tảng, nữ tử tuyệt mỹ trước mắt này sợ là sẽ không ở dưới Hàn Hâm và Mạnh Lai Tài. Hàn Hâm và Mạnh Lai Tài không đơn giản, đó cũng là thế lực liên lạc ở chung một chỗ, có câu nói rất hay, không bột đố gột nên hồ.
Cho nên, bất luận kẻ nào, chỉ cần ở vị trí thích hợp mới có thể phát huy ra tác dụng.
- Ngươi có ơn với ta và Tinh Ngữ, ngươi mở miệng, ta vốn không nên cự tuyệt, nhưng ta muốn biết, ngươi có còn nguyên nhân khác hay không, tại sao lại muốn ta gia nhập Thiên Hạ hội?
Mộ Dung U Nhược cười một tiếng nói.
- Chuyện này. . .
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, khuôn mặt nhất thời lộ ra chút lúng túng nói:
- Thật ra ta cảm thấy, nếu ngươi không ở Cố Hương sẽ rất tốt.
- Chẳng lẽ ngươi không thích ta ở Cố Hương?
Mộ Dung U Nhược có một chút sửng sốt, nhướng lông mày nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sau đó quyến rũ cười một tiếng, má lúm đồng tiền khẽ hiện ra.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là cảm giác nếu ngươi không ở Cố Hương sẽ rất tốt.
- Được, vậy ta đáp ứng tiểu quỷ ngươi, ta gia nhập Thiên Hạ hội.
Mộ Dung U Nhược miễn cưỡng cười một tiếng, khóe miệng hàm chứa tiếu ý, chính nàng cũng không biết làm sao lại đáp ứng tiểu quỷ trước mặt này, nàng vốn không muốn tham dự vào trong bất kỳ thế lực nào, bằng không cũng sẽ không tới Lan Lăng phủ thành, cũng sẽ không tiến vào Cố Hương. So sánh, Cố Hương tuy là nơi gió trăng, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy thoải mái, còn hiện tại, đổi tới đổi lui, cuối cùng cũng muốn gia nhập một Thiên Hạ hội nhỏ bé.
- Thật tốt quá, đa tạ.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, nhất thời khuôn mặt lộ ra nụ cười.
- Nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều kiện.
Mộ Dung U Nhược nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Có thể làm được ta nhất định sẽ không từ chối.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu.
Mộ Dung U Nhược nhìn đình viện bên ngoài phòng, Đái Tinh Ngữ đang một mình ngồi ngẩn ngơ nói:
- Ngươi cũng biết Tinh Ngữ là Linh Phù sư, thiên phú cũng không tệ lắm, cho nên nếu ngươi tới Thiên Vũ học viện, ta hi vọng ngươi có thể mang theo Tinh Ngữ.
- Kêu ta mang theo Tinh Ngữ.
Đỗ Thiếu Phủ rất nghi ngờ, về phần thiên phú của Đái Tinh Ngữ Đỗ Thiếu Phủ dĩ nhiên biết, đâu chỉ là thiên phú không tồi, quả thực chính là trời phú kinh khủng.
Mộ Dung U Nhược nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Ngươi mang theo Tinh Ngữ, có lẽ sẽ tốt cho nàng hơn.
Trầm tư một lát, Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, nghiêm nghị nói với Mộ Dung U Nhược:
- Ta sẽ chiếu cố nàng, xem nàng như muội muội của mình.
- Nàng đi theo ngươi, ta rất yên tâm.
Mộ Dung U Nhược cười nói.
. . .
Ba ngày sau, mặt trời lặn xuống phía tây, hoàng hôn lắng đọng.
Bên ngoài Lan Lăng phủ thành, dãy núi dài liên miên đã tối đen lại.
- San di, Lăng bá bá, đa tạ những ngày qua chiếu cố, ta định ngày mai sẽ tới Thiên Vũ học viện của Thạch Long đế quốc.
Bên trong Lan Lăng phủ, Đỗ Thiếu Phủ nói với Nguyên San San và Âu Dương Lăng nói.
Trong mấy ngày này, chuyện của Thiên Hạ hội xử lý cũng gần xong, Đỗ Thiếu Phủ cũng một lần nữa gặp lại nhị ca Đỗ Vân Long, tất cả mọi chuyện của Thiên Hạ hội cũng đã đâu vào đấy, Bạch Hổ môn trong khoảng thời gian này cũng không có động tĩnh gì lớn, thế lực của nó cũng không có gì phải sợ. Cộng thêm Hàn Hâm gia nhập, phía sau có lẽ cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.
Vì vậy Đỗ Thiếu Phủ cũng yên tâm tới Thiên Vũ học viện trước thời han, thời gian hắn ở lại Lan Lăng phủ thành cũng không ngắn, dù sao đề thăng tu vi thực lực của mình mới là trọng yếu nhất.