- Đỗ Thiếu Phủ. . .
Hàn Hâm nghe vậy, thần sắc khẽ động, có chút nghi ngờ, ánh mắt ngay sau đó nhìn về phía phụ thân.
- Hắn là tới tìm ngươi, lúc này ngươi nhìn ta như vậy, khí thế cũng đã rơi vào hạ phong rồi, xem ra trong lòng ngươi đã có bóng ma với hắn.
Hàn Cường nói.
- Hừ. . . !
Hàn Hâm cau mày, nhưng ngay sau đó hít thở sâu, nói với quản gia kia:
- Dẫn hắn vào đi.
- Bản thân ta cũng muốn gặp tiểu tử này, nhưng hôm nay không thích hợp.
Thoại âm vừa dứt, Hàn Cường liền xoay người tiến vào nội sảnh.
Đỗ Thiếu Phủ sau khi rời khỏi Lan Lăng phủ, một mình đi đến phủ đệ chủ thành, sau đó được một gã lão giả dẫn đường gặp Hàn Hâm.
- Lá gan ngươi cũng không nhỏ, dám một mình đến đây.
Trên khuôn mặt lãnh đạm của Hàn Hâm, ánh mắt cũng có chút lạnh lùng rơi xuống người Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ cười cười, làm như rất quen thuộc ngồi xuống bên cạnh Hàn Hâm, nhìn Hàn Hâm nói:
- Tại sao không dám tới, dù sao ngươi cũng không làm gì được ta.
Hàn Hâm ghé mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt lãnh đạm trước sau như một lạnh lùng nhìn người đối diện nói:
- Nói đi, ngươi tới tìm ta có chuyện gì, không phải muốn tới xem ta làm trò cười chứ, lần này, ta thua trong tay ngươi rồi.
- Đều là người mình, có gì mà chê cười, thật ra ngươi biết rõ, thắng thua của hai người chúng ta cũng không phải do chúng ta tự làm chủ.
Đỗ Thiếu Phủ hoàn toàn không vì khuôn mặt lãnh đạm của Hàn Hâm mà cảm thấy xa lạ, vẫn cực kỳ nhiệt tình, con mắt ánh lên vẻ nghịch ngợm, vừa nói, vừa cầm lấy điểm tâm trên bàn nhét vào trong miệng, khen:
- Mùi vị không tệ.
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ, Hàn Hâm thật lâu sau mới nói:
- Chúng ta hình như không phải cùng hội.
- Bây giờ là được.
Đỗ Thiếu Phủ nuốt điểm tâm trong miệng, nói với Hàn Hâm:
- Hôm nay ta tới là muốn mời ngươi gia nhập Thiên Hạ hội .
- Thiên Hạ hội?
Ánh mắt Hàn Hâm ba động.
Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Tinh Long hội là tiền thân của Thiên Hạ hội, nhị ca ta là Phó hội trưởng, ta là hội trưởng.
Ánh mắt Hàn Hâm lạnh lùng nhìn Đỗ Thiếu Phủ, cười:
- Tinh Long hội, chưa từng nghe nói, ngược lại chỉ nghe nói ngươi và nhị ca tên Đỗ Vân Long hình như đắc tội với Bạch Hổ môn. Quan hệ của ta và Hạ Quân không tệ, trong tứ thiếu Lan Lăng, thật ra ta và Hạ Quân có quan hệ tốt nhất, ngươi cảm thấy ta sẽ đồng ý gia nhập Thiên Hạ hội nhỏ bé gì đó sao, nếu ta muốn gia nhập môn phái, đã sớm tới Bạch Hổ môn, cần gì gia nhập Thiên Hạ hội của ngươi.
- Ta biết ngươi và Hạ Quân quan hệ tốt, Hạ Quân thu phí bảo hộ bên trong Lan Lăng phủ thành, sau lưng không thể thiếu sự ủng hộ của ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Hàn Hâm nói:
- Nhưng chuyện đó không có bất cứ quan hệ nào với chuyện ngươi gia nhập Thiên Hạ hội, ngươi sẽ không gia nhập Bạch Hổ môn, bởi vì chưởng môn Bạch Hổ môn là Hạ Lực cha Hạ Quân, còn có một lão nhân đại bang. Phân biệt đối xử, cho dù ngươi gia nhập Bạch Hổ môn, sợ là cũng không thi triển ra thân thủ, nhưng Thiên Hạ hội thì khác, Thiên Hạ hội có thể để ngươi thi triển thân thủ, trọng yếu hơn là ta ở Thiên Hạ hội, nếu ngươi muốn thắng ta một lần, vậy thì chỉ có thể gia nhập Thiên Hạ hội, nếu không nghe lời, ngươi sẽ không còn cơ hội.
- Thứ nhất, thứ ta thu không phải phí bảo vệ, mà là phí quản lý bảo đảm tất cả cửa hàng kinh doanh an toàn mà thôi.
Hàn Hâm chăm chú nhìn Đỗ Thiếu Phủ, thật lâu sau, há mồm hỏi:
- Nếu ta gia nhập Thiên Hạ hội, địa vị ra sao?
- Phó hội trưởng, giống nhị ca ta.
Đỗ Thiếu Phủ nói, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười, đứng dậy, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn vào trong nội sảnh, tiếp theo nói với Hàn Hâm:
- Quyết định như vậy đi, đến lúc đó ta sẽ kêu nhị ca ta tới tìm ngươi, ta đi trước, không cần tiễn.
Lời dứt lời, Đỗ Thiếu Phủ đã xoay người rời đi.
Hàn Hâm ngồi thẳng, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Đỗ Thiếu Phủ, thật lâu không động đậy.
- Tiểu tử này, đúng là không đơn giản.
Hàn Cường từ trong sảnh đi ra, ánh mắt nhìn Hàn Hâm nói:
- Ta cũng có chút bất ngờ, ngươi lại gia nhập Thiên Hạ hội, mục tiêu của ngươi vẫn là tiến vào đế đô mà.
- Hắn càng ngày càng khiến nhi tử nhìn không thấu, ta muốn thắng hắn, cũng chỉ có thể ở bên cạnh hắn, bằng không, sợ là như lời hắn nói, ta vĩnh viễn không cách nào thắng hắn.
Hàn Hâm nói:
- Nếu ta không cách nào qua được cửa ải này, vậy đến đế đô cũng vô dụng.
. . .
Đỗ Thiếu Phủ rời khỏi phủ đệ chủ thành, lại trực tiếp đi tới chỗ ở của Mộ Dung U Nhược và Đái Tinh Ngữ.
Không nhìn thấy Vương Lân Yêu Hổ, Đái Tinh Ngữ còn cố ý hỏi thăm Đỗ Thiếu Phủ tung tích của Vương Lân Yêu Hổ, nhìn ra được, nha đầu này mặc dù sợ Vương Lân Yêu Hổ, nhưng những ngày qua cũng cực kỳ nhớ Vương Lân Yêu Hổ.
Đỗ Thiếu Phủ hỏi một chút chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, sau đó cũng nói với Mộ Dung U Nhược chuyện của Thiên Hạ hội, bao gồm chuyện Hàn Hâm gia nhập.
- Chuyện này thật sự khiến ta có chút bất ngờ.
Trong sảnh, Mộ Dung U Nhược nghe Đỗ Thiếu Phủ nói xong, cũng có chút bất ngờ và tò mò, hứng thú, gật đầu, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khóe môi giương nhẹ nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn ở lại Lan Lăng phủ thành sao?
- Không phải, ta có lẽ sắp rời khỏi Lan Lăng phủ thành rồi.
Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Sắp rời đi.