- Đại bá ta là người tốt, cả đời quang minh lỗi lạc.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu.
- Vậy Đại bá ngươi có nói cho ngươi, ta sắp chết, kiên trì không được bao lâu không?
Lôi Đình Yêu Sư nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi.
- Có nói.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Lôi Đình Yêu Sư nói:
- Đại bá nói, cường giả đến cảnh giới như ngài, bí cốt là trọng bảo, máu huyết trong cơ thể cũng là trọng bảo, một khi ngã xuống, đến lúc đó đủ để làm Thạch Thành phong vân biến sắc, những năm gần đây, giống như có không ít người đang trù bị, chờ đợi, nếu ai được bảo tàng ngài lưu lại, chỗ tốt sẽ không ít.
- Đúng vậy, đều ngóng trông bộ xương già nua của ta a.
Lôi Đình Yêu Sư ngẩng đầu cười nói:
- Vậy còn ngươi, ngươi muốn bí cốt cùng máu huyết trên người ta không, nếu ngươi có thể được bí cốt cùng máu huyết của ta, đối với ngươi sẽ có tác dụng to lớn.
Nội tâm Đỗ Thiếu Phủ run lên, ánh mắt nhìn Lôi Đình Yêu Sư sửng sốt một chút, sau đó cười khổ nói:
- Nói thật, không muốn khẳng định là giả, bí cốt cùng máu huyết trên người ngài, đủ để cho vô số cường giả điên cuồng, ta làm sao có thể cự tuyệt dụ hoặc bực này, bất quá...
Đỗ Thiếu Phủ hơi tạm dừng một chút, sau đó nhìn Lôi Đình Yêu Sư nói:
- Nhưng ta là người Thạch Thành, nên ta không có tư cách muốn bí cốt cùng máu huyết của ngài, nếu ta không phải người Thạch Thành, ta khẳng định sẽ tranh, cho dù dùng thủ đoạn hạ lưu cũng không ngại.
- Vì sao?
Lôi Đình Yêu Sư tựa hồ bị gợi lên hứng thú.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn hùng sư phía trước, khuôn mặt khó được nghiêm túc lên nói:
- Ngài ở Thạch Thành nhiều năm như vậy, người Thạch Thành nhận ân trạch của ngài, ta cũng nhận ân trạch của ngài, làm sao có thể muốn bí cốt, máu huyết của ngài.
Lôi Đình Yêu Sư nhìn Đỗ Thiếu Phủ, thật lâu sau mới nói:
- Thật đúng là một tiểu tử Nhân loại kỳ lạ, không nghĩ tới ở lúc ta dầu hết đèn tắt, còn có thể gặp được Nhân loại kỳ lạ như ngươi, chỉ tiếc ta đã không thể ở lại Thạch Thành rồi.
- Lôi Đình Yêu Sư tiền bối, chẳng lẽ không có cách nào để ngươi...
Đỗ Thiếu Phủ nháy mắt, nhìn hùng sư kia, giống như nhìn một lão nhân gia tung hoành cả đời, đến tuổi xế chiều, lại bị con cháu tranh gia sản, cả đám đều đang chờ hắn chết.
Mà lúc này Lôi Đình Yêu Sư còn quan tâm Thạch Thành, giống như một lão nhân tung hoành cả đời đến lúc sắp chết còn quan tâm hậu nhân của mình, đây là loại cô đơn như thế nào a.
- Không có cách nào, Diệp gia đã hết sức, lúc trước thương thế của ta quá nặng, giờ phút này thọ nguyên đã cạn, vô lực hồi thiên, hết thảy đều có thời điểm cuối cùng.
Lôi Đình Yêu Sư đánh gãy Đỗ Thiếu Phủ nói, ánh mắt cực kì lạnh nhạt.
Đỗ Thiếu Phủ lẳng lặng nhìn hùng sư, cũng không biết nên nói cái gì, giống như lẳng lặng cùng một lão nhân tuổi xế chiều nói chuyện, không khí cô đơn.
Lôi Đình Yêu Sư lại mở miệng nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Tiểu tử, ngươi rất bất phàm, ta ở Thạch Thành nhiều năm như vậy, là một trong hai người thiên phú mạnh nhất. Thiên phú của ngươi, so với tên kia còn mạnh hơn, Kim Sí Đại Bằng Điểu, đó là tồn tại đứng đầu Yêu thú, ngươi tu luyện công pháp của bộ tộc Kim Sí Đại Bằng Điểu, sớm muộn cũng có một ngày ngạo khiếu trường không.
- Bất quá nhớ kỹ, trước khi ngươi không có thực lực tuyệt đối, tận lực không được bại lộ chuyện tình ngươi tu luyện công pháp của bộ tộc Kim Sí Đại Bằng Điểu, bằng không, chắc chắn lọt vào Nhân loại cùng bộ tộc Kim Sí Đại Bằng Điểu song song đuổi giết.
- Đa tạ tiền bối nhắc nhở.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu.
- Tốt lắm, ngươi nói chuyện với ta nhiều như vậy, đã lâu không có ai nói chuyện với ta nhiều như vậy rồi, kỳ thực ta trừ cùng lão tổ của Diệp gia nói vài lời, cũng không quá thích nói chuyện với Nhân loại, có lẽ vì trên người ngươi có khí tức của Yêu tộc ta, có vẻ thân thiết hơn một ít.
Lôi Đình Yêu Sư nằm trên đất, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Hiện tại bên ngoài đang máu chảy thành sông, ngươi cũng đi xem náo nhiệt đi, tôi luyện nhiều một chút, đối với ngươi về sau sẽ có chỗ tốt!
- Máu chảy thành sông?
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, nhất thời cả kinh.
- Xuy...
Mà thời điểm Đỗ Thiếu Phủ còn chưa kịp phản ứng, liền bị một mảnh lôi điện bao vây, giống như cánh cửa không gian, thân bất do kỷ bị hút vào...
- Oanh ầm ầm!
Ngoài quảng trường, năng lượng đối kháng, kinh lôi cuồn cuộn, điện thiểm lôi minh, mây đen áp đỉnh, chém giết vang vọng trường không!
- Ngao…
- Rống!
Yêu thú rít gào tê minh, làm người ta run như cầy sấy.
Vô số cư dân Thạch Thành xa xa nhìn qua, từ chiến trường kinh người kia có khí tức huyết tinh lan tỏa đến, thanh âm kêu rên vang vọng Thạch Thành.
- Phốc xuy!
Bị Tần Tông Quỳnh cùng Bạch Kế Nho vây công, tuy thực lực của Diệp Bảo Lâm cao hơn hai người, nhưng chịu không được hai người liên thủ, sau trăm chiêu, rốt cục bị Tần Tông Quỳnh đánh trúng một chưởng, thân hình bay ngược, trong miệng tràn ra máu tươi.