Quách Khôn ngồi dậy, ánh mắt lộ ra một tia lãnh ngạo, sau đó trầm giọng nói:
- Ta đi tìm Hạ Quân, để hắn ra tay, ta nghĩ này hẳn là đủ rồi.
- Đúng vậy, tìm Hạ thiếu, Hạ thiếu nhất định có thể thu thập tiểu tử kia.
Trên mặt thanh niên kia nhất thời hiện ra vẻ vui mừng.
..........
- Hô...
Bình minh dần dần hiện ra, trong phòng, Đỗ Thiếu Phủ đình chỉ tu luyện, dài thở ra một hơi, sau khi thổ nạp điều tức mấy mấy giờ, đã khôi phục được không ít.
Đi ra cửa phòng, Đỗ Thiếu Phủ duỗi thắt lưng, sáng sớm, hít không khí mát mẻ, cảm thấy tinh thần hưng phấn, cả người đều là lực lượng.
- Rống!
Tiếng hô trầm thấp đột nhiên truyền ra, Vương Lân Yêu Hổ đến bên người Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt cảnh giác, tựa hồ nói cho Đỗ Thiếu Phủ cái gì đó.
Thần sắc của Đỗ Thiếu Phủ nhất thời trầm xuống, thì thào nói:
- Là đám hoàn khố ngày hôm qua sao.
- Bang bang!
Sáng sớm, đại môn bị đá văng, đại môn kia còn rất vững chắc, lại bị đá bay ra khỏi khung cửa ngã xuống đất, ngay sau đó, lít nha lít nhít hơn trăm người hùng hổ lao đến.
- Quách Khôn, ngươi dẫn ta đến nơi này làm gì.
Trong đám người đi vào, một thanh niên thân hình khôi ngô hỏi, bên người đúng là Quách Khôn.
Quách Khôn đứng ở trước mặt thanh niên khôi ngô kia, ước chừng thấp hơn một chút, ánh mắt nhìn chung quanh nhà cũ một cái nói:
- Mang ngươi đến tìm một tiểu tử, thực lực rất mạnh, không biết ngươi có phải đối thủ hay không.
- Chẳng lẽ ngươi cũng không thắng nổi?
Thanh niên khôi ngô nhìn Quách Khôn, cơ ngực hơi hở ra.
- Các ngươi là ai, sao lại vào Đái gia ta?
Đúng lúc này, trong đình viện, Đái Tinh Ngữ vội vàng chạy ra, khi ánh mắt nhìn thấy Quách Khôn ở trước hơn trăm người, nhất thời dọa đến hoa dung thất sắc nói:
- Là tên xấu xa ngươi.
- Tiểu nha đầu, chúng ta lại gặp mặt.
Ánh mắt Quách Khôn nhíu lại nói:
- Tiểu tử ngày hôm qua kia đâu?
- Không biết... Thiếu Phủ ca ca không ở đây, hắn đi rồi.
Mặc dù Đái Tinh Ngữ có chút kích động, nhưng không ngốc, những người này hùng hổ, nhất định là đến tìm Thiếu Phủ ca ca báo thù. Bọn họ nhiều người như vậy, Thiếu Phủ ca ca khẳng định đánh không lại, nên nàng nhất định không thể để Thiếu Phủ ca ca bị tìm được, thậm chí thật hy vọng Thiếu Phủ ca ca đi rồi.
- Tiểu nha đầu, nói dối cũng không biết.
Sắc mặt của Quách Khôn âm trầm, nhìn bộ dáng kích động của Đái Tinh Ngữ, liền biết Đái Tinh Ngữ là đang nói dối:
- Trước tìm được tiểu tử kia, lại chậm rãi chơi với ngươi.
- Không nghĩ tới là Quách thiếu cùng Hạ thiếu đại giá quang lâm, thật sự là khéo a.
Thanh thúy thanh âm tựa như chuông bạc, từ trong nội viện, một nữ tử đi ra, bộ dáng hăm mốt hăm hai tuổi, từ từ đi tới, gót sen nhẹ nhàng, thân hình như ngọc liễu, nhẹ nhàng mà lại non mềm.
Có chút nữ tử rất đẹp, nhưng khí chất không đủ, có chút nữ tử có lẽ rất có khí chất, nhưng mỹ mạo không đẹp. Nhưng nữ tử này không giống, nói là hoàn mỹ cũng không đủ.
Nữ tử này rất đẹp, không chỉ đẹp, hơn nữa còn rất có khí chất, tóc dài đen bóng như mực, soi rõ bóng người, tự nhiên xõa ở sau lưng, nàng mặc váy dài, khí chất xuất trần, đẹp như tiên tử ở trong bức họa đi ra.
Lúc này tất cả mọi người đều lập tức nhìn về phía nữ tử kia, không ít ánh mắt ngẩn ngơ.
Quách Khôn cùng Hạ Quân cũng kinh ngạc, bởi vì bọn họ nhận thức nữ tử này, chỉ là không nghĩ tới nữ tử này sẽ xuất hiện ở đây.
- Tiểu di, bọn họ đều là người xấu, ngày hôm qua còn khi dễ ta, nếu không phải Thiếu Phủ ca ca, ngày hôm qua ta đã không về được.
Đái Tinh Ngữ nhìn thấy nữ tử này, liền khiếp đảm tránh ở phía sau nàng, sau đó mới nhớ tới cái gì, kinh hỉ nói:
- Tiểu di, ngươi đã khỏe sao, thật sự là tốt quá, làm ta sợ muốn chết, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, may mắn gặp được Thiếu Phủ ca ca.
- Được rồi, có ta ở đây, không cần sợ.
Nữ tử vỗ mái tóc của Đái Tinh Ngữ, sau đó ánh mắt nhìn đám người Quách Khôn, bọn họ là loại người nào, nàng làm sao có thể không rõ ràng.
- U Nhược cô nương, sao ngươi lại ở chỗ này, tiểu nha đầu kia là...
Quách Khôn ngoài ý muốn, ánh mắt dừng ở trên người nữ tử kia, nghe được ra, tiểu nha đầu kia tựa hồ kêu Mộ Dung U Nhược là tiểu di.
- Đây là tiểu viện ta mua trước kia, Tinh Ngữ là nữ nhi của tỷ tỷ ta, tỷ tỷ cùng ta tuổi kém nhau hơi lớn, nên Tinh Ngữ và ta tuổi chênh lệch không xa.
Ánh mắt của Mộ Dung U Nhược như nước nhìn đám người Quách Khôn cùng Hạ Quân, sau đó nói:
- Quách thiếu cùng Hạ thiếu hùng hổ đến, không phải là có người đắc tội hai vị đại thiếu chứ?