Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 205: Chương 205: Mộ Dung U Nhược. (1)




Thời điểm sắp đến hừng đông, trong phòng, mấy đạo thủ ấn của Đỗ Thiếu Phủ du động ở trên người nữ tử, cuối cùng thủ ấn thu lại, phù quang tiêu tán.

- Hô!

Miệng thở ra một ngụm trọc khí, sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ tái nhợt, tiêu hao cũng không ít a.

Trị liệu bệnh cũ ở Thần Khuyết của nữ tử này, so với Đỗ Thiếu Phủ tưởng tượng còn muốn khó khăn hơn nhiều, trong bệnh cũ này, dĩ nhiên có một ít khí tức âm hàn không tiêu tan.

Khí tức âm hàn này loại trừ như thế nào cũng không thể hủy diệt, đối với huyền khí còn có tác dụng ăn mòn, cực kì âm độc.

Nguyên bản Đỗ Thiếu Phủ còn có chút kỳ quái, vì sao ba năm qua, thương thế trên người nữ tử kia còn không có khỏi hẳn, vì thương thế thoạt nhìn cũng không nghiêm trọng, Linh Phù Sư tam tinh tinh thông luyện dược liền có thể trị liệu, thậm chí tự mình có thể thổ nạp điều tức khôi phục.

Lúc này Đỗ Thiếu Phủ mới biết được nguyên nhân, khí tức âm hàn này, Linh Phù Sư bình thường thật đúng là không có cách nào, mình càng khó có thể có biện pháp.

Nhưng Đỗ Thiếu Phủ tu luyện là công pháp của Kim Sí Đại Bằng Điểu, công pháp này chí dương chí cương, trời sinh chính là khắc tinh của khí tức âm hàn, này vừa khéo để Đỗ Thiếu Phủ trùng hợp nhổ tận gốc bệnh cũ của nữ tử này.

- Đại công cáo thành.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn nữ tử tựa hồ còn hôn mê bất tỉnh, phỏng chừng hẳn là cũng sắp tỉnh, trừ khi thuốc giải độc của mình vô dụng. Khuôn mặt cười cười, cuối cùng ly khai gian phòng.

- Dát chi...

Khi cửa phòng đóng lại, nữ tử hôn mê trên giường kia cũng mở đôi mắt, lông mi thật dài rung động, mắt như thu thủy, cực kỳ động lòng người.

- Người này là ai, lại có thể trị liệu bệnh cũ trên người ta, hơn nữa còn rất thành thật, không có chút lộn xộn, chẳng lẽ ta còn chưa đủ mị lực sao... Xem bóng dáng, tựa hồ chỉ là thiếu niên...

Nữ tử thì thào nói, trên má tái nhợt hiện lên chút đỏ ửng.

Kỳ thực nàng đã tỉnh hơn nửa canh giờ, mới đầu tỉnh lại, cảm giác được có một bàn tay nam nhân du động ở trên người nàng, dọa đến tâm run lên, tưởng mình rơi vào ma chưởng của hỗn đản kia.

Nhưng lập tức cảm giác được chung quanh Thần Khuyết trong cơ thể có một cỗ huyền khí dương cương tràn vào, rõ ràng là đang thay nàng chữa thương, bàn tay kia ôn nhu du động ở trên người nàng, nhưng cực kỳ quy củ, không có tà niệm gì, cũng không có nhân cơ hội đi tiếp cận địa phương không nên tiếp cận.

Nhưng nàng dù sao cũng là nữ tử, tuy hiện tại đang bị bệnh, nhưng chưa từng có nam tử nào có thể tới gần nàng. Nghĩ tới bàn tay kia du động ở trên người nàng, nơi đi qua, toàn thân đều nổi da gà, tựa hồ có một cổ nhiệt lưu xuyên qua, đặc biệt còn ở bụng dưới, kia là... nghĩ vậy, tâm thần nàng cũng khác thường.

- Thiếu Phủ ca ca, tiểu di của ta thế nào?

Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ đi ra, ánh mắt của Đái Tinh Ngữ gắt gao nhìn, tràn ngập chờ mong.

- Hẳn là không thành vấn đề, chậm nhất một hai canh giờ sẽ thức tỉnh, ta đi về thổ nạp điều tức trước.

Đỗ Thiếu Phủ nói với Đái Tinh Ngữ.

- Ân, ta đưa Thiếu Phủ ca ca đi.

Đái Tinh Ngữ cao hứng nói, nghe được tiểu di không có việc gì, trái tim cũng thả xuống dưới, nhất thời vui vẻ cười.

- Không cần, ta biết đường, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Đỗ Thiếu Phủ nói, đã không coi mình là khách nhân nữa.

- Ô!

Vương Lân Yêu Hổ rốt cục tìm được cơ hội, tránh thoát Đái Tinh Ngữ ôm ấp, sau đó đi theo ở bên người Đỗ Thiếu Phủ, nó không bao giờ muốn để nha đầu Đái Tinh Ngữ kia chà đạp nữa.

- Được rồi, cám ơn Thiếu Phủ ca ca.

Đái Tinh Ngữ cao hứng nói, sau đó muốn đi xem tiểu di, nhưng tựa hồ lại sợ quấy rầy tiểu di khôi phục, nên chỉ có thể trở về phòng của mình.

Màn đêm che đậy thương khung, Lan Lăng phủ thành vô cùng bát ngát đều bao phủ ở trong bóng đêm, trên bầu trời tinh thần lấp lánh.

- Quách thiếu, tìm được địa phương tiểu tử kia đặt chân rồi.

Trong đình viện lộng lẫy xa hoa, một thanh niên trên mặt còn mang theo dấu tay, lúc này cung kính nhìn thanh niên đang nằm ở trong ngực một nữ tử hưởng thụ mát xa nói:

- Ta phái ra không ít nhân thủ của cha ta, rốt cục tra được địa phương tiểu tử kia đặt chân?

Sắc mặt thanh niên tái nhợt, vốn đang tà tà tựa vào trong ngực một nữ tử quyến rũ, hai tròng mắt khép hờ hưởng thụ mát xa, nghe vậy, nhất thời mở hai mắt, một cỗ hàn quang bắn ra, hỏi:

- Có tra được tiểu tử kia có lai lịch gì không?

- Này thì không có, đó là một tiểu viện cũ, hẳn là cùng tiểu nha đầu ban ngày kia ở chung một chỗ.

Thanh niên lập tức trả lời.

- Hừ, mặc kệ là ai, món nợ này nếu không đòi lại, về sau Quách Khôn ta liền không cách nào xuất hiện ở Lan Lăng phủ thành.

Sắc mặt của Quách Khôn âm trầm, sát khí thấy lạnh cả người, dọa nữ tử quyến rũ ở phía sau kia run lên, mắt lộ ra sợ hãi, tựa hồ sợ chọc tới vị chủ tử này.

Thanh niên kia do dự một chút, lúc này mới cố lấy dũng khí nói:

- Quách thiếu, thực lực của tiểu tử kia tựa hồ không bình thường, nếu không tìm cha ta hỗ trợ đi.

- Phế vật, hừ!

Quách Khôn trừng mắt nhìn thanh niên kia một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:

- Một tiểu tử, chúng ta còn cần làm lớn chuyện sao, muốn để người Lan Lăng phủ đều biết chúng ta có bao nhiêu phế vật sao, vậy ta có nên mời cha ta ra tay đối phó tiểu tử kia hay không?

- Quách thiếu nói rất đúng, ta sai rồi.

Thanh niên ngượng ngùng, sợ trên mặt lại ăn một cái tát.

- Nếu ngay cả tiểu tử kia chúng ta cũng tìm không thấy biện pháp giải quyết, vậy thì chỉ có thể chứng minh chúng ta là phế vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.