Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 204: Chương 204: Thiếu Phủ ca ca là người tốt (2)




Đỗ Thiếu Phủ mở cửa phòng, đã đến đêm khuya, Đái Tinh Ngữ vẫn chờ đợi ở ngoài cửa.

Vương Lân Yêu Hổ bị Đái Tinh Ngữ ôm ở trong lòng nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, nhất thời lộ ra ánh mắt ủy khuất, nó quả thực sắp bị tiểu nha đầu kia làm phiền chết, lỗ tai cụp lại, nhưng không cách nào thoát khỏi vận rủi.

Trở lại phòng cũ, tay trái của Đỗ Thiếu Phủ nhẹ nhàng vạch đôi môi của thiếu nữ, đôi môi mở ra, mê người nói không nên lời, phảng phất như một loại âu yếm.

Đỗ Thiếu Phủ cũng coi như tâm chí kiên định, chậm rãi đổ thuốc giải vào trong miệng thiếu nữ.

- Thiếu Phủ ca ca, sao tiểu di còn không có tỉnh?

Đái Tinh Ngữ khẩn trương hỏi, vẫn gắt gao ôm Vương Lân Yêu Hổ ở trong lòng.

Đỗ Thiếu Phủ lại kiểm tra thiếu nữ kia một chút, sau đó nói:

- Đã không có gì đáng ngại, nhưng muốn thức tỉnh, sợ là còn phải cần một ít thời gian, bất quá trên người tiểu di ngươi còn có một ít bệnh cũ, ta làm người tốt làm triệt để, sẽ hỗ trợ trị liệu.

- Đa tạ Thiếu Phủ ca ca, ngươi thật sự là người tốt, tiểu di thường nói, nam nhân không có một cái tốt, bất quá Thiếu Phủ ca ca khẳng định là một cái tốt.

Đái Tinh Ngữ cao hứng nói, sau đó tựa hồ cảm giác mình nói có chút không đúng, vội vàng sửa lại:

- Không, ta nói sai rồi, Thiếu Phủ ca ca không phải cái gì...

- Cũng không đúng, Thiếu Phủ ca ca, ta không phải ý tứ kia a...

Đái Tinh Ngữ sốt ruột đến sắp khóc, nàng cũng không biết mình đến cùng nên nói như thế nào, giống như nói như thế nào cũng không đúng, không phải ý tứ mình muốn biểu đạt.

Đỗ Thiếu Phủ rất bất đắc dĩ, phất phất tay, nói với Đái Tinh Ngữ:

- Được rồi, ta biết ý tứ của ngươi, ngươi cùng tiểu Hổ đi ra ngoài đi, ta chữa thương giúp tiểu di ngươi.

- Ân.

Đái Tinh Ngữ gật đầu, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Thiếu Phủ ca ca, con mèo nhỏ này kêu tiểu Hổ không êm tai, ta đã cải danh tự cho nó, tên là Tiểu Quyển Quyển, có dễ nghe hay không?

- Tiểu Quyển Quyển?

Đỗ Thiếu Phủ sửng sốt, sau đó tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Vương Lân Yêu Hổ một cái nói:

- Rất dễ nghe, vậy gọi Tiểu Quyển Quyển đi.

- Rống!

Vương Lân Yêu Hổ thấp giọng rít gào, ánh mắt kháng nghị, nhưng tựa hồ hoàn toàn không có hiệu quả, sau đó đã bị Đái Tinh Ngữ ôm ra phòng, để lại Đỗ Thiếu Phủ cùng thiếu nữ hôn mê kia.

Nếu lúc này thiếu nữ kia còn có tri giác mà nói, sợ là sẽ hung hăng đánh mông của Đái Tinh Ngữ, tiểu nha đầu kia dĩ nhiên để nàng cùng một nam nhân xa lạ ở chung một phòng, nàng còn hôn mê.

Phải biết rằng, toàn bộ Lan Lăng phủ thành này, không biết có bao nhiêu thanh niên tài tuấn, nhân vật phú thương nổi tiếng có ý nghĩ kỳ quái với nàng, hận không thể táng gia bại sản mà âu yếm.

- Thật đúng là rất xinh đẹp.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn nữ tử hôn mê ở trên giường, mỹ lệ đoan trang, càng xem càng cảm thấy tinh xảo. So với Diệp Tử Câm, Bạch Thải Y thì bất đồng, tuy Diệp Tử Câm cùng Bạch Thải Y cũng rất đẹp, nhưng trên người nữ tử này có một cỗ khí chất cùng hương vị, so với Diệp Tử Câm cùng Bạch Thải Y, hấp dẫn nam nhân hơn một ít.

Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy mình hẳn là chính nhân quân tử, nữ tử này đang hôn mê, mình lại không có ý tưởng gì.

Huống chi Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy mình còn nhỏ, hiện tại hẳn nên dốc lòng tu luyện.

Nên Đỗ Thiếu Phủ thuần túy chỉ cảm thấy nữ tử này rất xinh đẹp mà thôi, sau đó bắt đầu chữa thương cho nàng.

Sau khi Đỗ Thiếu Phủ kiểm tra hai lần, phát hiện ở vị trí Thần Khuyết của thiếu nữ, có một ít vết thương cũ, thời gian hẳn là không dài, vết thương cũ này thậm chí ảnh hưởng đến tu luyện, khó có thể đột phá.

Lấy trực giác của Đỗ Thiếu Phủ đến xem, thương thế như thế này, ít nhất ảnh hưởng đến nữ tử này ba năm không thể đột phá.

Hiện tại nữ tử này nhiều nhất hăm mốt hăm hai tuổi, ba năm trước đã là Mạch Động Sơ Đăng cảnh, Mạch Động Sơ Đăng cảnh mười tám tuổi, thiên phú của thiếu nữ này tuyệt đối là rất khủng bố.

Bất quá lúc này chữa thương, để Đỗ Thiếu Phủ cũng có chút khó xử, chữa thương khó tránh khỏi phải đụng tới thân thể, huống chi thương thế ở phụ cận Thần Khuyết, vị trí Thần Khuyết ở bụng dưới, tuy cách quần áo, tựa hồ cũng có chút kiều diễm...

- Ta là cứu người, nàng là tiểu di của Đái Tinh Ngữ, cũng coi như là trưởng bối a.

Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói, sau đó khuôn mặt lộ ra mỉm cười, ngưng kết thủ ấn, bắt đầu thay nữ tử kia chữa thương, ngưng kết từng đạo thủ ấn, mang theo phù văn chớp động, sau đó tay dán ở trên bụng thiếu nữ.

- Ân...

Tuy nữ tử còn hôn mê, nhưng trong yết hầu phát ra một tiếng ngâm nhẹ, thân hình run lên, thanh âm mê người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.