Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 224: Chương 224: Nam nhân không xấu, nữ nhân không thương. (2)




- Mấy vị đại nhân, ta nói đúng không?

- Không sai, cô nương nói rất đúng.

Đám người Trương đội trưởng nhất thời ồn ào lên, không ngờ thiếu gia là đến tìm Mộ Dung U Nhược đại danh đỉnh đỉnh kia, nhỏ như vậy đã biết tán gái, nhất thời cảm giác khoảng cách kéo gần lại không ít, không có mới lạ như lúc đầu.

Đỗ Thiếu Phủ bị đám người Hoàng Tam cùng Trương đội trưởng cười, nhất thời ưỡn ngực, tay hung hăng bóp kiều đồn của nữ tử thanh tú ở bên người nói:

- Rất rắn chắc nha, chờ về sau ta đến lại hỏi tên của ngươi cũng không muộn.

- Thiếu gia lợi hại.

Đám người Hoàng Tam, Trương đội trưởng sửng sốt một chút, sau đó cười phá lên, bất quá đối với cô nương bên người cũng có chút thành thật.

Bởi vì ai cũng biết, cô nương ở Cố Hương này đều bán nghệ không bán thân, nếu cùng ngươi tán gẫu, cho ngươi chiếm chút tiện nghi cũng không sao, nếu không có duyên phận gì, như vậy thì xin lỗi.

Cố Hương cố tình như thế, để mọi người ăn không đến, còn cho ngươi tâm ngứa khó nhịn, sinh ý sẽ càng nóng nảy.

Huống chi đến Cố Hương, đã có loại cảm giác tượng trưng cho thân phận.

Nữ tử thanh tú sửng sốt, nguyên bản tưởng rằng thiếu niên áo tím này là lần đầu tiên đến thanh lâu, còn rất tuấn lãng, cho nên cố ý khiêu khích một chút, không nghĩ tới thiếu niên áo tím này lớn mật như vậy, bất quá tựa hồ cũng không có sinh khí, mặt không đổi sắc trừng Đỗ Thiếu Phủ một cái nói:

- Thiếu gia rất xấu rồi.

- Không phải nam nhân không xấu, nữ nhân không thương sao.

Đỗ Thiếu Phủ ra vẻ lão luyện mỉm cười, nhìn nữ tử thanh tú nói:

- Được rồi, mang ta đi gặp Mộ Dung U Nhược đi.

Thần sắc nữ tử âm thầm giật mình, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Vị thiếu gia này hẳn là lần đầu tiên đến đây a, không biết U Nhược muội muội không phải ai cũng có thể gặp.

- Vì sao?

Đỗ Thiếu Phủ nghi hoặc hỏi.

Nữ tử nói:

- Bởi vì U Nhược muội muội là hoa khôi của Cố Hương, tất cả cô nương Cố Hương chúng ta đều bán nghệ không bán thân, U Nhược muội muội càng là mỗi ngày chỉ gặp một khách nhân, nhưng hôm nay U Nhược muội muội đã có khách rồi.

- Như vậy sao...

Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày, tâm cũng không biết Mộ Dung U Nhược của Cố Hương này có phải là Mộ Dung U Nhược mình muốn tìm hay không, nàng sẽ không thật là hoa khôi của nơi này chứ.

Nhìn thấy thần sắc của Đỗ Thiếu Phủ, nữ tử thanh tú tiếp tục nói:

- Nếu vị thiếu gia này quả thật muốn gặp U Nhược muội muội mà nói, cũng có biện pháp, một hồi U Nhược muội muội sẽ ở trên lầu các đánh đàn, thiếu gia có thể ở lầu hai tìm một bao sương, như vậy có thể cách U Nhược muội muội gần một ít, nếu vận khí tốt, còn có cơ hội nhìn thấy hình dáng.

- Được rồi, mang ta đi lầu hai.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, sau đó nhìn đám người Hoàng Tam cùng Trương đội trưởng nói:

- Trương đội trưởng, Hoàng Tam, các ngươi đi phía dưới chơi đi, hết thảy tiêu phí ghi cho ta, ta đi lầu hai tìm bằng hữu.

- Đa tạ Thiếu Phủ thiếu gia, chúng ta liền ở phía dưới chờ.

Hoàng Tam gật đầu, tâm thầm nghĩ, thiếu gia ngươi nơi nào là đi tìm bằng hữu, rõ ràng là tìm hoa khôi kia a.

- Thiếu gia, mời.

Mỗi ngày nữ tử thanh tú gặp các loại người muôn hình muôn vẻ, tự nhiên là có chút nhãn lực, nhìn thấy đám người Trương đội trưởng khí độ bất phàm, khí tức cường đại, nhưng đối với thiếu niên áo tím này cực kỳ cung kính, nên càng thêm khách khí.

Bao sương lầu hai trang hoàng tinh xảo, thiếu một phần xa hoa, nhưng hơn một loại khí chất, không có ồn ào như lầu một, thanh tịnh hơn không ít, cũng tư mật hơn không ít.

Đẩy cửa sổ, có thể nhìn thấy một bình đài hơn mười thước, lúc này đang có vài mỹ nữ đang nhẹ nhàng nhảy múa, thân hình mạn diệu vặn vẹo, mềm mại không xương, mị hoặc đến cực điểm, rước lấy đại sảnh phía dưới truyền đến từng đợt vỗ tay.

- Thiếu gia, phòng này có chuẩn bị rượu ngon cùng hoa quả điểm tâm, ngươi xem có cần kêu vài cô nương đến cùng ngươi nói chuyện phiếm hay không, cô nương chỗ chúng ta đều là người mang tuyệt kỹ.

Nữ tử thanh tú nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi.

- Có cô nương là Linh Phù Sư không?

Đỗ Thiếu Phủ hỏi.

- Này...

Thiếu nữ tử sửng sốt, sắc mặt có chút run rẩy, vui đùa sao, nào có Linh Phù Sư cao quý sẽ lưu lạc phong trần, chỉ có thể cười nói:

- Thiếu gia thực biết nói đùa.

- Ta không có đùa, không có Linh Phù Sư thì quên đi, ngươi trước đi xuống, ta một mình ở đây là tốt rồi.

Đỗ Thiếu Phủ nói.

- Vậy thiếu gia có việc thì tùy thời gọi ta.

Nữ tử thanh tú rất kỳ quái nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, sau đó gật đầu, thuận tay đóng cửa phòng, cực kì lễ phép lui xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.