Cố Hương, lầu ba, trong ghế lô tinh xảo rộng lớn, một nam tử cả người tản ra khí tức lạnh lùng nhàn nhạt nhìn ngoài cửa sổ, nghe lầu một truyền đến thanh âm ồn ào, không khỏi hơi nhăn mày, sau đó khoanh tay mà đứng, cúi đầu, vài sợi tóc che khuất khuôn mặt.
- Dát chi...
Cửa phòng ghế lô mở ra, lại là một thanh niên đi đến, thanh niên này rất béo, bất quá béo cực kì đẹp mắt, thậm chí khuôn mặt còn có chút anh tuấn, miệng cũng rất đẹp, như tùy thời mang theo nụ cười, loại mỉm cười này, tựa hồ có thể để ánh mặt trời đẩy ra tầng mây âm u, ôn hòa mà lại tự nhiên.
- Ngươi chạy tới chỗ ta làm gì?
Nhìn thanh niên đạm mạc ở bên cạnh cửa sổ, bàn tử thuận tay đóng cửa lại, sau đó đặt mông ngồi ở trên ghế, mặc trường bào, có vẻ rất có khí chất.
- Ngươi hẳn là cũng nghe nói a?
Thanh niên ở bên cạnh cửa sổ nói, không có xoay người, thậm chí không có quay đầu, thanh âm cũng có chút thanh lãnh, lộ ra một cỗ khí lạnh.
Thần sắc của bàn tử nhất thời nghiêm túc một ít, sau đó khóe miệng mang theo cười khổ nói:
- Ngươi nói là chuyện tình của Quách Khôn cùng Hạ Quân sao, buổi sáng bọn họ bị đánh, ta liền thu được tin tức, buổi tối lại có người tự mình đến nói với ta, vị khó chơi kia đại giá quang lâm.
- Vị kia tự nhiên là bởi vì Mộ Dung U Nhược mà tới, ta chỉ là muốn biết, tiểu tử kia đến cùng có lai lịch gì, kết quả chỉ là một mãnh phu, hay một mãnh long quá giang.
Thanh niên ở bên cạnh cửa sổ rốt cục quay đầu, ghế lô được ngọn đèn chiếu rọi trở nên mông lung, tóc dài màu đen, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng kiêu ngạo, mặc trường bào màu vàng, rất đạm mạc, lại lộ ra cao ngạo.
- Ta không biết hắn là quá giang long hay mãnh phu, nhưng vừa rồi ta được đến tin tức, tên đánh Quách Khôn cùng Hạ Quân kia hiện tại ngay ở lầu hai.
Bàn tử nói xong, sau đó miệng lộ ra ý cười:
- Bất quá ta rất thưởng thức tên kia, phương thức vào cửa rất đặc biệt, vừa tới liền đánh nhi tử của một đoàn trưởng quân hộ thành, đánh còn không nhẹ.
Thanh niên cao ngạo tựa hồ đối với hắn vào bằng cách nào không có hứng thú, nhìn thanh niên bàn tử, mày khẽ nhúc nhích nói:
- Nghe nói tối hôm qua hắn ở chỗ Mộ Dung U Nhược, chẳng lẽ là người của vị kia? Nên hắn mới có gan động Quách Khôn cùng Hạ Quân...
- Không có khả năng, ngươi cảm thấy vị kia sẽ để một nam nhân ở cùng Mộ Dung U Nhược sao?
Thanh niên bàn tử lắc đầu phủ định, sau đó nói:
- Hơn nữa tính cách vị kia ngươi hẳn là biết, đối với sự tình của chúng ta cho tới bây giờ không có hứng thú, chỉ cần chúng ta không trêu chọc đến là tốt rồi, huống chi hôm nay vị kia cũng đến, sợ là Mộ Dung U Nhược tìm đến bãi bình sự tình Quách Khôn cùng Hạ Quân, nên tiểu tử kia hẳn không phải người của hắn.
- Tên kia đến chỗ ngươi làm gì?
Nghe vậy, thanh niên đạm mạc hơi ngẩng đầu, sau đó nhìn thanh niên bàn tử nói:
- Đầu tiên là Quách Khôn cùng Hạ Quân, chẳng lẽ tiểu tử kia là tới tìm ngươi?
Thanh niên bàn tử nghe vậy, nhất thời cũng nhíu mày, sau đó nói:
- Ta nghe người phía dưới nói, hắn là đến tìm Mộ Dung U Nhược.
- Nói như vậy, tiểu tử này cũng có khả năng là đến tìm vị kia.
Thanh niên đạm mạc nhìn thanh niên bàn tử, sau một lát nói:
- Có hứng thú gặp tiểu tử kia không?
- Hôm nay ngươi làm sao vậy, cũng không phải là ai cũng có tư cách gặp chúng ta a.
Thanh niên bàn tử mỉm cười nói.
Ánh mắt của thanh niên đạm mạc có chút sắc bén nói:
- Hắn có thể đánh Quách Khôn cùng Hạ Quân, liền có tư cách này, bây giờ hắn ở chỗ ngươi, vậy càng thêm có duyên, sao có thể không gặp.
...
Lầu hai, trong ghế lô, Đỗ Thiếu Phủ đang uống rượu, cửa bị mở ra, nữ tử thanh tú vừa rồi kia cung kính đi đến, thần sắc thái độ cung kính hơn không ít.
- Ngươi tìm được cô nương Linh Phù Sư đến uống rượu với ta?
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu hỏi.
Nữ tử thanh tú cười khổ, sau đó cung kính nói:
- Vị thiếu gia này, thiếu chủ của chúng ta cho mời đến phòng chí tôn ở lầu ba nói chuyện.
- Cố Hương thiếu chủ?
Đỗ Thiếu Phủ thả chén rượu xuống, ánh mắt nhìn nữ tử thanh tú.
- Đúng vậy.
Nữ tử thanh tú gật đầu, nàng càng đoán không được thân phận thiếu niên trước mắt này, có thể được thiếu chủ coi trọng, tuyệt đối sẽ không phải là người bình thường.
Huống chi vừa rồi thiếu chủ bảo nàng đến mời người, mà không phải dẫn người, lời không giống nhau, tự nhiên đại biểu ý tứ liền không giống.
Đỗ Thiếu Phủ mày nhíu một chút, tiếp tục hỏi:
- Thiếu chủ của các ngươi là Mạnh Lai Tài?
- Đúng vậy.
Nữ tử thanh tú sửng sốt, sau đó gật đầu, càng âm thầm kinh thán thân phận của vị thiếu niên này, ở trong Lan Lăng phủ thành, người có thể trực tiếp xưng hô danh hào của thiếu chủ, tuyệt đối là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Ngươi trở về nói cho Mạnh Lai Tài kia, nếu hắn là vì chuyện tình của Quách Khôn cùng Hạ Quân, thì không cần đến phiền ta, bởi vì như vậy ta sẽ đánh hắn.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn nữ tử thanh tú nói:
- Nếu Mạnh Lai Tài là vì chuyện tình ở ngoài cửa vừa rồi xin lỗi ta mà nói, thì tự mình đi xuống, ta lười đi lên.
- Ta sẽ đi thông tri thiếu chủ.