Đông Ly Thanh Thanh cảm nhận sự biến hóa của năng lượng thiên địa xung quanh, khẽ ngẩng đầu nói:
- Xích Ô Viêm Ngưu bắt đầu sinh nở rồi, chúng ta tới vừa đúng lúc.
- Vù!
Đông Ly Thanh Thanh nói xong, đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng bỏ xa Đỗ Thiếu Phủ.
- Chờ ta với.
Đỗ Thiếu Phủ nghĩ tới sắp phải đối phó với một con Xích Ô Viêm Ngưu chuẩn Hầu cấp, trong lòng căng thẳng, nhưng cũng lập tức đuổi theo.
Ngắn ngủi một lát sau, trong tầm mắt hắn đã thấy xa xa có một tòa cự phong cao ngất, chìm trong sương mù, xung quanh còn có mấy chục tòa núi đá nhỏ.
Những ngọn núi xung quanh này đều có một tia đỏ thẫm, trang nghiêm túc mục. Trên ngọn cự phong sương mù bao phủ, cũng có vô số nham bích, tiễu thạch đỏ thẫm, hết sức tịch mịch.
- Chẳng lẽ là ở nơi đó sao?
Đỗ Thiếu Phủ phát hiện dưới chân cự phong, ở giữa vô số nham thạch đỏ thẫm, có một cửa động vĩ đại đường kính hơn mười trượng,
năng lượng thiên địa ở xung quanh đều hướng sơn động đó mà lao đến.
- Ngươi ở ngoài này chờ ta, nếu một lúc sau thấy Xích Ô Viêm Ngưu đuổi theo ta ra ngoài, ngươi liền vào trong động hái Ô Viêm Linh Sâm, sau đó chạy trốn đến chỗ tối hôm qua chúng ta nghỉ lại, không cần phải lo cho ta, ta tự có biện pháp thoát thân, đến lúc đó ta sẽ đi tìm ngươi.
Đông Ly Thanh Thanh nói xong, thanh mang nổi lên, thân ảnh nhất thời lướt về phía cửa động, lắc mình tiến nhập bên trong sơn động kia.
Thời gian từ từ trôi qua, tuy là chưa qua bao lâu, nhưng ở dưới bầu không khí khẩn trương này, làm cho Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy như sống một ngày mà tựa qua một năm, lo lắng cho Đông Ly Thanh Thanh.
- Sẽ không có chuyện gì chứ?
Đỗ Thiếu Phủ chăm chú nhìn phía trước, tim nhảy thót lên tới tận cổ, Xích Ô Viêm Ngưu chuẩn Hầu cấp tuyệt đối là một tồn tại khủng bố.
- Ùm bò!
Trong khi Đỗ Thiếu Phủ đang lo lắng, từ trong sơn động truyền ra tiếng rống, quanh quẩn vang vọng tựa như sấm rền, khiến không ít toái thạch bị chấn rơi ra, hồi vang cuồn cuộn không dứt, hung cầm mãnh thú xa xa đều phủ phục.
- Ùng ùng.
Cả ngọn núi đều run rẩy, tựa như địa chấn!
- Vù!
Sau đó liền có một lục sắc thân ảnh từ bên trong sơn động lướt đi ra, phóng lên giữa không trung, chính là Đông Ly Thanh Thanh mới vào sơn động không lâu trước đó.
- Oanh.
Phía sau Đông Ly Thanh Thanh, một đạo lưu quang đỏ thẫm đuổi theo ra, một con quái vật lớn liền xuất hiện dưới ánh nhìn chăm chú của Đỗ Thiếu Phủ.
Một cổ uy áp kinh khủng phủ khắp trời cao, làm người ta hít thở không thông, huyền khí cũng chậm chạp đình trệ.
Đỗ Thiếu Phủ sắc mặt đại biến.
Con quái vật là một con trâu khổng lồ, ít nhất là cũng lớn hơn mười trượng, thể tích so với Vương Lân Yêu Hổ còn to hơn mấy lần, toàn thân đỏ thẫm, trong lúc mơ hồ còn có ngọn lửa màu đen bùng lên, phù văn ba động không ngừng.
Yêu ngưu đứng sừng sững trên trời, trên đôi ngưu giác hiện lên hắc sắc hỏa diễm, phù lục bí văn lóe lên, khí thế khủng bố.
- Đây chính là Xích Ô Viêm Ngưu sao?
Nhìn yêu thú giữa không trung, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác được, dù không cường hãn bằng Lôi Đình Yêu Sư ở thời kỳ toàn thịnh, nhưng cũng tuyệt đối là cực kì khủng bố, Mạch Linh Cảnh tu vi giả đối mặt với nó đều sẽ bị chấn nhiếp.
- Ùm bò!
Xích Ô Viêm Ngưu xuất hiện, gào thét liên tục, theo sóng âm khuếch tán ra, năng lượng thiên địa xung quanh hỗn loạn ba động, trên thân hình phù văn lóe sáng, hỏa diễm bùng lên, như vẫn thạch lao thẳng về phía Đông Ly Thanh Thanh, giống như là có thâm cừu đại hận.
Xích Ô Viêm Ngưu lao đến, mang theo kình phong kinh khủng như phong bạo cuộn tới, làm cho Đông Ly Thanh Thanh phải nhíu mày, thanh sắc quang mang lóe lên, thân hình chợt lui lại, giống như không dám đón đỡ, cùng lúc đó quát lên:
- Đỗ Thiếu Phủ, chạy mau...
Chỉ là Đông Ly Thanh Thanh còn chưa nói xong, Xích Ô Viêm Ngưu đã đuổi tới trước mặt, phù lục bí văn trên ngưu giác lóe sáng, tạo thành một đạo quang trụ năng lượng bắn tới.