Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 312: Chương 312: Ngoài ý muốn (2)




Đông Ly Thanh Thanh sắc mặt ngưng trọng, hai tay thon dài mảnh khảnh kết xuất thủ ấn, trong tay liền xuất hiện một cây cung, phù lục bí văn trên cung bắt đầu khởi động, một đạo mũi tên tạo nên từ phù văn năng lượng xuất hiện, trực tiếp bắn vào quang trụ Xích Ô Viêm Ngưu vừa bắn tới.

- Phanh.

Hai cổ năng lượng đụng vào nhau, không gian bạo tạc, năng lượng ba động tràn ra, phô thiên cái địa cuốn sạch mọi thứ xung quanh.

- Phịch phịch...

Phía dưới cự lực bực này, Đông Ly Thanh Thanh cũng bị đẩy lui về sau mấy bước, rõ ràng rơi xuống hạ phong.

- Oanh.

Xích Ô Viêm Ngưu cực kỳ giận dữ, lại tiếp tục hướng về phía Đông Ly Thanh Thanh lao tới.

Đông Ly Thanh Thanh không thể không cùng nó giao thủ, liên tục giương cung bắn trả.

- Bảo mình chạy đi, chắc là muốn nhắc nhở mình vào sơn động hái Ô Viêm Linh Sâm rồi, Xích Ô Viêm Ngưu chuẩn Hầu cấp đã hình thành linh trí, chắc vì vậy nên không trực tiếp nói được.

Đỗ Thiếu Phủ nghẹn họng nhìn tràng giao thủ kinh người trên không trung, mới biết được Đông Ly Thanh Thanh lại cường hãn đến như vậy, nàng tuổi tác cũng không hơn hắn là mấy, nhưng thực lực lại cường hãn đến vậy, điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ thấy có chút đả kích, xem ra thực lực của mình còn xa xa vẫn chưa đủ.

Đỗ Thiếu Phủ nhớ lời của Đông Ly Thanh Thanh, nhất thời thận trọng tránh ánh mắt của Xích Ô Viêm Ngưu, tiến vào trong sơn động.

- Ùng ùng.

Trên không trung, thanh âm muộn hưởng không ngừng truyền ra, Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu khởi động huyền khí, muốn dùng tốc độ nhanh nhất, hái được Ô Viêm Linh Sâm mà Xích Ô Viêm Ngưu trấn giữ.

Bên trong sơn động, khắp nơi đều là nham bích, năng lượng ba động kinh người, sau khi đi qua một đoạn đường hẹp, đột nhiên xuất hiện một sơn động cực kỳ rộng rãi, năng lượng linh dược ba động kinh người cũng xuất hiện ở trong tinh thần lực của Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn kỹ, liền thấy bên trong thạch bích, linh khí lan tràn ra, bao lấy hai cây toàn thân xanh biếc, có hai phiến lá, xanh tựa như thuý ngọc, rực rỡ ngời ngời, cao khoảng một xích, tỏa ra hương thơm nồng đậm.

- Đây chính là Ô Viêm Linh Sâm sao, tại sao có thể có tới hai cây nhỉ.

Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ sáng ngời, từ sau khi tu luyện công pháp của Kim Sí Đại Bằng, ăn linh dược thành quen, lúc này vừa thấy linh dược, nhất thời liền không nhịn được, khóe miệng có nước bọt dâng lên, hận không thể trực tiếp ăn luôn Ô Viêm Linh Sâm này, lúc đó khẳng định có thể tăng tiến tu vi không ít.

- Hái được rồi tính tiếp.

Đỗ Thiếu Phủ nhất thời lao thẳng tới chỗ linh dược, dùng sức trực tiếp nhổ cả hai gốc linh thảo.

Hai cây linh sâm toàn thân đỏ thẫm, quang hoa nở rộ, tựa như mỹ ngọc, toàn thân chảy xuôi quang huy thánh khiết, mùi thơm ngát làm cho tâm thần người ta nhộn nhạo lan tràn.

- Đắc thủ Ô Viêm Linh Sâm rồi.

Đỗ Thiếu Phủ trong lòng vui vẻ, cố nén xung động muốn ăn tươi hai cây Ô Viêm Linh Sâm này, cất vào áo, rồi trực tiếp bạo lui.

- Ùm bò...

Bỗng dưng, đúng lúc này, bên trong sơn động truyền ra rít lên một tiếng gầm vang dội, chấn động cả sơn động.

Đỗ Thiếu Phủ nhất thời cả kinh, liếc mắt liền thấy một con Xích Ô Viêm Ngưu cao vài trượng trực tiếp ngăn chặn lối ra của sơn động, khí tức ba động kinh người.

- Không tốt, Xích Ô Viêm Ngưu trở lại rồi.

Ngắn ngủi phút chốc, Đỗ Thiếu Phủ liền cực kỳ giật mình, rồi lại xuất hiện vẻ nghi hoặc, nhìn con Xích Ô Viêm Ngưu khổng lồ trước mắt, cảm thấy khí tức nó cũng rất kinh người, nhưng rõ ràng không giống với con ở bên ngoài.

Con bên ngoài khí tức rõ ràng cường hãn hơn, còn con Xích Ô Viêm Ngưu này lại lộ ra một vẻ suy yếu.

- Ùm bò...

Lại có thêm tiếng thú gào truyền ra, tựa như đứa bé sơ sinh gào khóc đòi ăn, trầm thấp hùng hồn.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn kỹ lại, thấy dưới thân thể khổng lồ của Xích Ô Viêm Ngưu có một con Xích Ô Viêm Ngưu mới sinh, thậm chí là còn chưa đứng dậy nổi, hai mắt chưa mở hẳn, gào khóc đòi ăn.

- Không tốt, không phải là chỉ có một con Xích Ô Viêm Ngưu, mà có tới hai con.

Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên hiểu ra.

Hắn cũng là chợt minh bạch, vừa rồi, Đông Ly Thanh Thanh căn bản cũng không phải bảo hắn vào trong động hái linh dược, mà thực sự muốn bảo mình chạy đi, vậy mà mình còn đầy kích động, hào hứng đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.