Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 168: Chương 168: Nguy cơ (2)




Hắc y nhân nói.

- Tần Tây Bình đã chết sao.

Tào Thiên Mãng nghe vậy cũng khiếp sợ, xem ra ngày đó sau khi mình đi, còn xảy ra không ít chuyện, ánh mắt âm thầm lóe lên nói:

- Xin hỏi đại nhân, vì sao lại giúp ta, chẳng lẽ bởi vì Lôi Đình Yêu Sư sao?

Hắc y nhân đạm mạc nói:

- Một Lôi Đình Yêu Sư dầu hết đèn tắt, chúng ta còn không để ở trong mắt, giúp ngươi, là bởi vì chúng ta không tiện ra mặt, nên cần ngươi giúp chúng ta làm một việc, chỉ cần làm được, chúng ta liền giúp ngươi được hết thảy mong muốn trong Thạch Thành, bao gồm Lôi Đình Yêu Sư kia.

- Sự tình gì?

Tào Thiên Mãng hỏi.

- Ta muốn ngươi giết Đỗ gia Đỗ Thiếu Phủ, ta không muốn tiểu tử kia còn sống.

Hắc y nhân nói.

- Đỗ Thiếu Phủ.

Trong óc Tào Thiên Mãng hiện lên một thiếu niên áo tím, hàn ý từ trong mắt lóe ra, cắn răng nói:

- Tiểu súc sinh kia, ta hận không thể nghiền xương hắn thành tro.

- Đây là Linh Động Đan, ngươi ăn vào có thể cấp tốc khôi phục thương thế, còn có thể gia tăng tu vi, ngươi tốt nhất là mau chóng đi Thạch Thành, chậm sẽ sinh biến.

Hắc y nhân nói xong, cùng bạch y nhân quỷ mị biến mất, mà một viên đan dược tỏa ra năng lượng nồng đậm lại trống rỗng xuất hiện ở trước mặt Tào Thiên Mãng.

- Linh Động Đan, đan dược Linh phẩm viên mãn.

Dù Tào Thiên Mãng đứng đầu một quận, nhưng nhìn đan dược trước mắt cũng hiện ra sợ hãi lẫn vui mừng, loại đan dược trình tự này đã là vô giá, người bình thường căn bản không có khả năng lấy ra.

- Thạch Thành, chờ đó cho ta, lần sau bản quận đi tới, chính là lúc Thạch Thành bị san thành bình địa!

Ánh mắt của Tào Thiên Mãng lóe ra hàn ý, sau đó nuốt Linh Động Đan, tiếp tục khoanh chân ngồi ở trong mật thất.

.....

- Hô!

Phía sau núi Đỗ gia, trên tảng đá, quang mang kim sắc ở quanh người Đỗ Thiếu Phủ thu liễm, phun ra một ngụm trọc khí, hai mắt mở ra, trong ánh mắt có quang mang kim sắc nhàn nhạt lấp lóe, sau đó khôi phục trong sáng.

- Rống!

Vương Lân Yêu Hổ trầm thấp tê rống một tiếng, thân hình linh mẫn nhảy đến trước người Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn.

- Thương thế của ngươi thế nào, đã khôi phục chưa?

Đỗ Thiếu Phủ cảm giác khí tức trên người Vương Lân Yêu Hổ, tựa hồ khôi phục không sai biệt lắm, xem ra Vương Lân Yêu Hổ cũng có công pháp khôi phục không kém.

- Rống!

Vương Lân Yêu Hổ gật đầu, tựa hồ nói cho Đỗ Thiếu Phủ biết mình đã không có gì đáng ngại.

- Đúng rồi.

Đỗ Thiếu Phủ tựa hồ đột nhiên nhớ tới sự tình gì, lấy ra một bình ngọc, năng lượng kinh khủng lộ ra muốn phá bình ngọc bay ra, ẩn ẩn có phù văn màu vàng hiển hiện.

Nắm bình ngọc, Đỗ Thiếu Phủ nhìn Vương Lân Yêu Hổ nói:

- Máu trên người ta giống như tương tự Kim Sí Đại Bằng Điểu, đối với Yêu thú các ngươi là trọng bảo, ta cố ý lấy cho ngươi một chút, ngươi ăn vào thử, xem có thể có tác dụng hay không.

- Rống!

Vương Lân Yêu Hổ rít gào, tựa hồ nghe hiểu Đỗ Thiếu Phủ nói, thân thể phủ phục ở trước người Đỗ Thiếu Phủ, liên tiếp dập đầu ba cái, sau đó thả người nhảy lên, miệng có hấp lực hiện ra, bình ngọc trong tay Đỗ Thiếu Phủ bay vào miệng nó, cuối cùng xoay người biến mất ở trong tầm mắt của Đỗ Thiếu Phủ.

- Ngươi thật sự là bỏ được, gia hỏa kia thật được đại tạo hóa a.

Chân Thanh Thuần hiện lên ở trước người Đỗ Thiếu Phủ.

- Máu của ta đối với Yêu thú thật sự có chỗ tốt rất lớn sao?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Chân Thanh Thuần hỏi.

- Đó là đương nhiên, máu của ngươi đối với tất cả Yêu thú mà nói, kia quả thực chính là trọng bảo không thể dụ hoặc.

Chân Thanh Thuần liếc nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái nói:

- Nếu có Yêu thú khác biết trên người ngươi chảy là máu huyết của bộ tộc Kim Sí Đại Bằng Điểu, còn là một Tiên Thiên cảnh, sợ là ngàn vạn Yêu thú sẽ tới xé xác ngươi.

- Sẽ không khủng bố như vậy chứ...

Đỗ Thiếu Phủ chắc lưỡi, này cũng quá khủng bố đi, xem ra chuyện tình mình tu luyện công pháp của bộ tộc Kim Sí Đại Bằng Điểu, không chỉ phải gạt những người khác, ngay cả Yêu thú cũng phải gạt, về sau càng thêm chú ý một chút mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.