Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 167: Chương 167: Nguy cơ (1)




Theo biến cố của Thạch Thành lắng xuống, trong Thạch Thành cũng khôi phục bình tĩnh, trên ngã tư đường rộn ràng cùng náo nhiệt như ngày xưa.

Bất quá loại náo nhiệt này, cũng làm không ít thế lực hoảng sợ.

Diệp gia, Đỗ gia, Bạch gia rốt cục xuống tay với Tần gia cùng Ngạn gia, phàm là thế lực phụ thuộc Tần gia cùng Ngạn gia, nhẹ thì chèn ép, nặng thì thanh tẩy.

Không biết người nào để lộ ra tin tức, người Tần gia cùng Ngạn gia đã bị khu trục ra Thạch Thành, hết thảy sản nghiệp bị Diệp gia, Ngạn gia, Bạch gia tiếp thu.

Tần gia cùng Ngạn gia, xem như hoàn toàn bị nhổ tận gốc, về sau Thạch Thành ngũ đại gia tộc, chỉ còn thừa lại tam đại gia tộc.

Toàn bộ Thạch Thành, ba chữ Đỗ Thiếu Phủ cũng sớm nổi tiếng, so với danh tiếng ngốc thiếu gia lúc trước càng thêm nóng nảy.

Có truyền ngôn, hiện tại toàn bộ nữ tính chưa đính hôn của Thạch Thành, đều lấy gả cho Đỗ Thiếu Phủ làm mục tiêu.

Chỉ tiếc sau ngày biến cố, liền không có người gặp qua Đỗ Thiếu Phủ, không ít thiếu nữ tận lực đi qua đi lại ở ngoài cửa lớn của Đỗ gia, cũng không có duyên nhìn thấy.

Này làm không ít thanh niên Đỗ gia chiếm được tiện nghi, chỉ ngắn ngủn vài ngày, gần một nửa thanh niên Đỗ gia còn chưa kết hôn đã tìm được bạn đời của mình.

Quần sơn liên miên, xanh ngắt ướt át, đại thành khổng lồ, kiến trúc bát ngát khôn cùng.

Trong đại điện hùng vĩ, một mật thất, Tào Thiên Mãng khoanh chân mà ngồi, thân hình tráng kiện tựa như hùng sư, ngưng kết thủ ấn, quanh thân có huyền khí màu đen bao vây, từ từ thổ nạp điều tức khôi phục.

- Xuy!

Khi thủ ấn thu liễm, huyền khí màu đen tràn vào trong cơ thể, Tào Thiên Mãng mở mắt, ánh mắt có tinh quang bắn ra bốn phía, khí tức chấn động, thương thế đúng khôi phục rất nhiều.

Phỏng chừng là ăn không ít đan dược chữa thương giá trị xa xỉ, mới có thể có hiệu quả như vậy, bất quá Tào Thiên Mãng muốn hoàn toàn khôi phục thương thế, sợ là còn lâu lắm.

- Hỗn đản, Tần gia đáng chết, Thạch Thành đáng chết, món nợ này sớm muộn gì ta cũng đòi lại!

Tào Thiên Mãng cắn răng, ánh mắt lóe ra hàn ý, lúc này đây đi Thạch Thành cướp Lôi Đình Yêu Sư cùng nắm Thạch Thành trong tay, không nghĩ tới kết quả sẽ thành như vậy.

Từ mới đầu mượn tay Tần gia đánh vào Thạch Thành, cuối cùng đều bị Lôi Đình Yêu Sư thiết kế, từ vừa mới bắt đầu, hắn đã bị Tần gia lường gạt lợi dụng.

- Thế nào, ngươi muốn báo thù không?

Thanh âm đạm mạc truyền đến, sau khi giọng nói hạ xuống, đại môn mật thất không người có thể tiến vào lại mở ra, không gian chấn động, hai thân ảnh một đen một trắng xuất hiện ở trong mật thất.

Hai người đều đội áo choàng, một cái mặc trường bào màu đen, một cái mặc trường bào màu trắng, không thấy được khuôn mặt, trên người cũng không có khí tức chấn động gì, nghe thanh âm hẳn là trên dưới bốn mươi.

- Tự tiện vào mật thất của ta, muốn chết!

Sắc mặt của Tào Thiên Mãng kinh biến, thân hình bắn ra, cánh tay huy gạt, khí tức cuồng mãnh chấn động, một đạo quyền ấn cường hãn oanh kích về phía người áo đen.

- Xuy!

Bỗng dưng, ánh mắt của Tào Thiên Mãng kinh hoảng, quyền của hắn dừng ở trước người áo đen, không thể tiến thêm nửa phần, căn bản không thể tới gần đối phương.

Cùng lúc đó, huyền khí trên người Tào Thiên Mãng đình trệ, thậm chí biến mất, sau đó thân hình thân bất do kỷ từ từ bay lên, khí tức tử vong lan tràn.

Phảng phất như người áo đen trước mắt này căn bản không cần ra tay, một cái ý niệm cũng có thể để hắn tan thành tro bụi, đây là thực lực mạnh như thế nào.

- Siêu cấp cường giả, đến là siêu cấp cường giả!

Trong mắt Tào Thiên Mãng hiện ra sợ hãi, hai người trước mắt kia tuyệt đối là siêu cấp cường giả, căn bản không phải hắn có khả năng đủ chống lại.

- Phanh!

Thân thể của Tào Thiên Mãng hung hăng rơi xuống đất, huyền khí biến mất bắt đầu khôi phục, khí tức tử vong cũng lặng yên biến mất không thấy.

- Đừng vọng tưởng ra tay với ta, ở trước mặt ta, tu vi Mạch Linh Huyền Diệu cảnh như ngươi chỉ là con sâu cái kiến.

Thanh âm đạm mạc vang lên, để Tào Thiên Mãng nghe mà cực kỳ sợ hãi.

- Không dám, xin hỏi hai vị đại nhân tới tìm ta có chuyện gì, không biết Tào mỗ ta có chỗ nào đắc tội hai vị đại nhân, nếu có, Tào mỗ ta cúi đầu bồi tội.

Tuy Tào Thiên Mãng cao lớn thô kệch, nhưng cực kỳ thông minh, bằng không hắn cũng làm không được Lưu Vân quận quận chủ, lúc này biết hai người đến đều là siêu cấp cường giả, Lưu Vân quận quận chủ như mình ở trước mặt đối phương sợ là chó má cũng không bằng, đối phương muốn giết mình dễ như trở bàn tay, lúc này không giết, tự nhiên là có chuyện tìm mình.

Hắc y nhân nhìn Tào Thiên Mãng nói:

- Ngươi muốn đi Thạch Thành báo thù không?

Tào Thiên Mãng sửng sốt, sau đó lắc đầu nói:

- Bẩm đại nhân, Thạch Thành tương đối đặc thù, hoàn toàn không giống những thành trì khác, bên trong có không ít cường giả, sợ là dù ta điều động toàn bộ cường giả của Lưu Vân quận, cũng khó làm gì được Thạch Thành.

Tào Thiên Mãng rất rõ ràng, lấy thực lực của Tần Tây Bình, mình căn bản không thể làm gì, cũng không biết hiện tại Thạch Thành kia thế nào, Lôi Đình Yêu Sư lưu lại bảo tàng có phải cuối cùng rơi vào tay Tần gia hay không, mấy ngày nay mình chỉ lo chữa thương, cũng không biết tình huống bên ngoài.

- Ta chỉ hỏi ngươi, có muốn trở về báo thù, có muốn được bí cốt cùng máu huyết của Lôi Đình Yêu Sư không?

Hắc y nhân hỏi.

- Muốn!

Tào Thiên Mãng do dự một chút, cuối cùng gật đầu.

- Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh Tần Tây Bình đã bị Lôi Đình Yêu Sư giết, Lôi Đình Yêu Sư kia cũng đã đến thời điểm dầu hết đèn tắt, không còn lực chống lại, hiện tại ngươi ra tay, trong Thạch Thành sợ là không có người có thể ngăn cản, chúng ta cũng sẽ âm thầm trợ giúp ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.