- Ngươi nữ hài này, băng tuyết thông minh, sao lúc này đây lại không có đúng mực, chọc ra phiền toái lớn như vậy.
Trên thương khung có thanh âm truyền ra.
- Nha nha...
Trong lòng nữ tử, hài nhi còn lại nha nha, tựa hồ bị quang mang trên thương khung hấp dẫn ánh mắt, gắt gao nhìn tới, bàn tay nhỏ bé chớp lên, như muốn chụp vào quang mang chói mắt kia.
- Di...
Trong quang mang chói mắt, truyền ra một tiếng khinh hô, sau đó một cổ năng lượng vô hình hạ xuống, như ngũ thải hà quang, bao vây lấy hài tử trong người nàng, ngũ thải hà quang phát sáng, phù văn dâng trào, khí tức kinh người.
- Bất khả tư nghị, thật sự là bất khả tư nghị!
Thanh âm trên thương khung càng kinh ngạc, sau đó một đạo hà quang bắn xuống, dừng trên người hài tử tim đã ngừng đập kia, Ngũ Hành phù văn bao vây, cuối cùng quang mang biến mất, thanh âm lại truyền ra:
- Nữ oa thiên phú dị bẩm, trời sinh Thánh Tôn, nam hài lại khiếm khuyết, Võ mạch không được đầy đủ, trời sinh bình thường, nhưng mệnh rất lớn, còn có một đường sinh cơ không dứt...
- Thiên phú dị bẩm, trời sinh Thánh Tôn!
Khi thanh âm trên thương khung truyền ra, từng thân ảnh trong vầng sáng rung động, đều nhìn về phía hài nhi trong lòng nữ tử, trời sinh Thánh Tôn, đó là loại cường đại nào.
- Cũng được, việc hôm nay ta đến quyết đoán, Ngạo Đồng, ngươi mang theo nữ oa về tộc, chỉ cần về sau hai phụ tử kia quy ẩn núi rừng, vĩnh viên không được gặp mẹ con ngươi, ta liền bảo trụ tánh mạng của hai người bọn hắn, ai cũng không thể động.
Trên thương khung, thanh âm truyền ra.
- Lão Tổ...
Nữ tử khẩn cầu...
- Chẳng lẽ ngươi hi vọng hôm nay phụ tử bọn hắn mất mạng sao?
Thanh âm truyền ra:
- Đây là quyết định cuối cùng, ai cũng không được nói nữa, cứ như vậy đi.
Thanh âm hạ xuống, quang mang chói mắt ở trên thương khung cũng từ từ rút đi, không còn động tĩnh gì nữa.
- Đỗ Đình Hiên, ngươi cùng tạp chủng phế vật kia quy ẩn núi rừng, một khi có dị động khác thường, như vậy Lão Tổ cũng sẽ không thể bảo hộ ngươi.
Thân ảnh kia liếc mắt nhìn Đỗ Đình Hiên cùng hài tử, ánh mắt không có thương hại gì, chỉ có cao cao tại thượng.
- Rống rống.
- Ngao ngao!
Từng đạo thân ảnh cưỡi hung cầm mãnh thú rời đi, nữ tử xuất trần quay đầu nhìn Đỗ Đình Hiên đang quỳ gối bên cạnh nam hài, kiều nhan rơi lệ, nhưng thân bất do kỷ, dần dần biến mất ở chân trời xa xôi.
Theo những thân ảnh kia rời đi, thật lâu sau, chim bay thú nhảy trên quần sơn mới dám nhúc nhích, trong quần sơn yên tĩnh bát ngát mới có tiếng vang truyền ra.
- Thiếu Phủ!
Đỗ Đình Hiên ôm nam hài ở trong lòng, không ngừng la lên, huyền khí rót vào trong cơ thể, nhưng không có chút hiệu quả.
Một canh giờ sau, sắc mặt nam hài trắng như tro tàn, bộ ngực sớm đã đình chỉ chấn động, một tia khí tức cuối cùng cũng biến mất.
- Thiếu Phủ...
Nhìn nam hài trong tã lót, sắc mặt của Đỗ Đình Hiên trắng bệch, ánh mắt dại ra.
Thời gian dần dần trôi qua, sắc trời vào đêm, hạo nguyệt nhô lên cao.
Trên ngọn núi, thân ảnh của Đỗ Đình Hiên vẫn ôm nam hài đứng đó, không nhúc nhích, thẳng đến đêm khuya.
- Oanh ầm ầm!
Bỗng dưng, trên trời cao, một tiếng kinh lôi vang vọng, đột nhiên trong lúc đó thương khung phong vân biến sắc.
Mây đen bao phủ, xen lẫn điện thiểm lôi minh, làm màn đêm giống như ban ngày.
Thiên Địa đột nhiên hôn ám, sơn mạch run rẩy, nước sông cuộn trào, kinh đào hãi lãng, lôi đình thật lâu không tiêu tan.
Trong sơn mạch, vạn thú quỳ bái thương khung, kinh hãi không hiểu.
- Oanh!
Trên thương khung, một đạo năng lượng xa xưa từ trên trời giáng xuống, khí tức bàng bạc bức người, năng lượng này phảng phất như xuyên qua tuyên cổ hồng hoang, sau đó truyền vào người nam hài kia.
- Oanh ầm ầm!
Toàn bộ Thiên Địa phảng phất như có cái gì bị tỉnh lại, đại địa phát ra tiếng gầm rú, như vạn thú bôn đằng.
Sơn mạch vỡ ra khe nứt to lớn, đại thụ che trời liên tiếp sụp đổ, ngọn núi phá toái, thâm uyên lệch vị trí.
Thiên uy lâm thế, Thiên Địa dị tượng!
- Thiếu Phủ!
Đỗ Đình Hiên khiếp sợ, dưới thiên uy, thân hình run run, hai tay ôm hài tử nghênh đón năng lượng xuyên qua thời không kia gột rửa, ánh mắt kính sợ rung động.
Ở dưới năng lượng bao vây, bộ ngực của hài tử sớm đã đình chỉ chấn động đột nhiên run lên, dĩ nhiên khôi phục một ít sinh cơ, sau đó há mồm phun ra một ngụm máu đỏ sẫm, bắt đầu oa oa khóc rống lên.
- Oa oa...
Tiểu hài tử khóc lớn, tuy tiếng khóc uể oải, nhưng như hồng chung vang vọng thương khung...
…
Phía sau núi Đỗ gia, bên tai Đỗ Thiếu Phủ còn vang vọng tiếng khóc oa oa, ánh mắt đẫm lệ, nắm chặt hai tay, ngực kịch liệt phập phồng.