Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 281: Chương 281: Rừng rậm phiền toái. (1)




- Hắc Ám sâm lâm, đây là nơi nào?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn rừng rậm bát ngát khôn cùng phía trước, lại không giống với sơn mạch man thú phía trước.

Loại rừng rậm núi non hoang dã bát ngát khôn cùng này toát ra một loại khí tức âm sát, nhìn từ xa, tựa hồ có thể cảm giác được một luồng khí tức hắc ám lan tràn mà đến, khiến cho tâm thần tự dưng khó chịu.

- Hắc Ám sâm lâm, đây là một nơi cực kỳ đặc biệt, nơi này nằm ở biên cảnh Thạch Long đế quốc, cộng thêm chung quanh vừa vặn còn có biên cảnh của ba đế quốc khác, cho nên tạo thành một tồn tại đặc biệt, cộng thêm nơi đây thừa thãi linh dược, còn có yêu thú tồn tại, vì vậy lâu ngày, nơi này trở thành thiên đường của tất cả kẻ mạo hiểm, kẻ chạy nạn các nước.

Dừng lại một chút, Âu Dương Sảng tiếp tục nói:

- Nơi này coi như là Thạch Long đế quốc và đế quốc khác cũng ngoài tầm tay với không cách nào nắm trong tay. Nơi này hỗn loạn, giết chóc, thực lực vi tôn, ở đây không thiếu cường giả đỉnh cấp ẩn thân bên trong, bọn họ ở bên trong Hắc Ám sâm lâm thông qua thực lực thành lập một bộ trật tự đặc thù thuộc về nơi này, vô số năm qua, Hắc Ám sâm lâm đã phát triển đến trình độ kinh khủng, nơi này giống như một tiểu đế quốc, một đế quốc cá lớn nuốt cá bé, tất cả mọi thứ ở nơi này đều phải dựa vào thực lực nói chuyện.

- Chỗ này nghe không tệ.

Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhướng lên, cũng không kinh ngạc quá mức, cõi đời này vốn là mạnh được yếu thua, thực lực vi tôn, chỉ qua trong Hắc Ám sâm lâm này biểu hiện càng thêm rõ ràng và thấu triệt mà thôi.

- Không tệ?

Âu Dương Sảng liếc Đỗ Thiếu Phủ một cái nói:

- Đợi sau khi ngươi chân chính thấy được sự tàn khốc của nơi này như thế nào, sợ là cũng sẽ không nói như vậy nữa, bởi vì tất cả chuẩn tắc và quy tắc của nơi này đều chỉ có hai chữ thực lực mà thôi, thực lực mới là tất cả chuẩn tắc và quy tắc.

- Chuyện này đối với người yếu mà nói, thật sự không công bằng.

Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt, trên cõi đời này, chẳng phải tất cả đều dựa vào thực lực để tuyệt đối chuẩn tắc và quy tắc sao, chẳng qua biểu hiện tương đối mịt mờ, không rõ ràng và trực tiếp như bên trong Hắc Ám sâm lâm mà thôi.

Âu Dương Sảng nhìn Đỗ Thiếu Phủ, tiếp tục nói:

- Dĩ nhiên, bên trong Hắc Ám sâm lâm mặc dù hỗn loạn giết chóc, mặc dù không phồn hoa, nhưng nơi này cũng cực kỳ náo nhiệt, còn náo nhiệt hơn bất kỳ nơi nào trong đế quốc.

- Tại sao?

Đỗ Thiếu Phủ tò mò hỏi.

- Hắc Ám sâm lâm là thiên đường của tất cả kẻ mạo hiểm, kẻ chạy nạn các quốc gia, dĩ nhiên cũng là thiên đường giao dịch, bên trong Hắc Ám sâm lâm tất cả vật phẩm cái gì cần có đều có, đan dược, linh khí, công pháp, máu huyết yêu thú, bí cốt, yêu thú cỡi ngựa, chỉ cần có thể nghĩ đến, đều có thể tìm được bên trong Hắc Ám sâm lâm, nếu ngươi muốn bán đồ tuyệt đối cũng không có người nào hỏi han từ đâu tới.

Âu Dương Sảng nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Thậm chí còn có người của các thương hội lớn bên trong Thạch Long đế quốc và các đại đế quốc phụ cận thường xuyên lén tiến vào Hắc Ám sâm lâm thu mua vật phẩm.

- Đích xác là chỗ tốt.

Đỗ Thiếu Phủ khẽ mỉm cười nói.

- Xuyên qua Hắc Ám sâm lâm, chính là Thiên Vũ học viện của chúng ta, các nơi chung quanh cũng là thuộc Thiên Vũ học viện chúng ta, Hắc Ám sâm lâm mặc dù lớn, nhưng cũng không dám tùy tiện xâm phạm địa bàn của Thiên Vũ học viện, ngược lại đệ tử bên trong Thiên Vũ học viện chúng ta lại thường xuyên tiến vào Hắc Ám sâm lâm.

Âu Dương Sảng nói.

Đỗ Thiếu Phủ hỏi:

- Vì sao?

Âu Dương Sảng nói:

- Trên bảng truy nã của Thiên Vũ học viện, không ít người ẩn thân ở Hắc Ám sâm lâm, điều này tự nhiên sẽ hấp dẫn không ít học sinh ra ngoài kiếm phần thưởng, chờ sau khi ngươi gia nhập Thiên Vũ học viện tự nhiên sẽ từ từ hiểu mọi thứ.

Trong chốc lát ngắn ngủn, Vương Lân Yêu Hổ đã đến gần Hắc Ám sâm lâm, ba người cũng rơi xuống bên ngoài Hắc Ám sâm lâm, Vương Lân Yêu Hổ thu hồi thân thể hổ, như mèo con đi theo bên người Đỗ Thiếu Phủ.

Rừng rậm chi chít, đại thụ chọc trời giăng đầy, đại thụ lớn cao không dưới vài chục trượng, lùm cây, có một số cỏ dại cao mấy trượng.

Trong rừng rậm, một mảnh mờ mờ, bên trong sâu không thấy đáy, nhưng con đường thường xuyên có người đi lại cực kỳ sạch sẽ, chẳng qua từ bên trong Hắc Ám sâm lâm mơ hồ lan tràn ra một luồng khí tức hắc ám, làm cho người ta cảm thấy cả người có chút khó chịu.

- Cẩn thận một chút, chúng ta phải cẩn thận đi xuyên qua Hắc Ám sâm lâm, nếu trên đường có thể gặp được một số đoàn đội và tiêu cục của hiệu buôn, có thể tốn một ít tiền để cho bọn họ dẫn chúng ta một đoạn đường. Bọn họ có một số yêu thú cỡi ngựa cấp thấp, tốc độ cũng nhanh hơn, bọn họ ở nơi này bình thường cũng có chút ít quan hệ, sẽ không xảy ra nguy hiểm quá lớn.

Âu Dương Sảng nói với Đỗ Thiếu Phủ và Đái Tinh Ngữ, ngay sau đó ba người một hổ cùng tiến vào bên trong Hắc Ám sâm lâm.

Rừng rậm mênh mông, nhìn không thấy điểm cuối, mờ mờ ảo ảo, đặc biệt là lúc hoàng hôn, càng lộ ra vẻ quỷ dị khiến lòng người run sợ.

- Gào Gào. . .

Sâu trong rừng rậm, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng dã thú gào thét.

- Vù vù. . .

Trong rừng rậm mờ mờ, mấy đạo thân ảnh tung người lướt động, thỉnh thoảng nhảy lên đại thụ chọc trời, ánh mắt lợi hại quét qua rừng rậm, tựa hồ khó có thể phát hiện ra mục tiêu tìm kiếm, sau đó thân ảnh tiếp tục lao về phía trước.

Sắc trời càng ngày càng mờ, ánh sáng bên trong khu rừng cũng càng ngày càng mờ ảo.

- Nhìn dáng dấp chúng ta cần tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, hừng sáng ngày mai lại xuất phát, buổi tối không có cách nào lên đường, rất dễ lạc đường trong này.

Trong rừng rậm, Âu Dương Sảng nói với Đỗ Thiếu Phủ và Đái Tinh Ngữ.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu nói:

- Vậy tìm một chỗ nghỉ ngơi tối nay trước, sáng sớm ngày mai lại lên đường.

- Gào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.