Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 185: Chương 185: Ta đi giết người (1)




- Ngươi đừng giẫm chết kiến của ta, đám kiến hôi này là bảo bối.

Phục Nhất Bạch lớn tiếng nói, giống như bầy kiến hôi với hắn mà nói chính là bảo vật.

Đỗ Đình Hiên say khướt không nói gì, không có quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.

- Tam thiếu gia, Thạch Thành đại loạn, nói đại quân của Lưu Vân quận đến tấn công Thạch Thành ta, gia chủ cùng nhị gia còn có các trưởng lão đều đi giết địch.

Đại môn Đỗ gia, nhân tâm hoảng sợ, người người khẩn trương, Tiền viện đại tổng quản nhìn thấy Đỗ Đình Hiên đi ra Đỗ gia, vội vàng nói.

- Nga.

Đỗ Đình Hiên tựa hồ mơ mơ hồ hồ, thần thái say khướt hơi chút thanh tỉnh, hai mắt nhập nhèm, dưới mái tóc tán loạn hẳn là một khuôn mặt cực kì tuấn lãng, chỉ là trên người có mùi rượu tận trời.

- Tam thiếu gia, ngươi muốn đi ra ngoài sao?

Đại tổng quản nhịn không được hỏi.

- Đúng vậy, đi ra ngoài.

Đỗ Đình Hiên nói.

- Tam thiếu gia, hiện tại Thạch Thành rất loạn, vừa rồi ta còn nhìn thấy Thiếu Phủ thiếu gia ra tay, đánh chết một Linh Phù Sư, rất rối loạn, tam thiếu gia, ngươi không nên ra ngoài a.

Đại tổng quản không có tu vi quá cao, nhưng ánh mắt bất phàm, hắn không có đi giết địch, bởi vì hắn phải thủ hộ Đỗ gia.

- Không sao cả, ta đi giết vài người mà thôi.

Đỗ Đình Hiên nói.

Sau đó, hắn đi ra ngoài Đỗ gia, cũng không biết thế nào, mọi người hình như thấy hoa mắt, thân ảnh say khướt kia đã biến mất.

- Giết vài người?

- Hôm nay Tam gia là như thế nào vậy, hình như có chút bất đồng a?

Chung quanh không ít người Đỗ gia nghi hoặc, đều cảm giác được hôm nay tam gia không giống ngày thường, bóng dáng say khướt kia, giống như cao ngất.

.....

Theo hai đạo thân ảnh một đen một trắng xuất hiện, đều đội áo choàng, che đậy khuôn mặt, khó có thể thấy bộ dáng, nhưng quanh thân lan tràn ra khí tức vô hình, đã đủ để nói cho mọi người, tu vi của bọn họ cường hãn bao nhiêu.

Nhìn thấy hai đạo thân ảnh một đen một trắng đột nhiên xuất hiện, Tào Thiên Mãng vui vẻ, vội vàng lớn tiếng cầu cứu nói:

- Hai vị đại nhân cứu ta!

Thân ảnh màu đen không chút để ý đến Tào Thiên Mãng, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn Lôi Đình Yêu Sư nói:

- Nghiệt súc, khí tức trên người ngươi giống như có chút đặc biệt, dầu hết đèn tắt còn có thể toả sáng sinh cơ, đợi bắt ngươi, ta sẽ nghiên cứu một chút.

Giọng nói hạ xuống, tay áo bào nhẹ nhàng huy gạt, không gian chung quanh run lên, tựa hồ có một cổ lực lượng Thiên Địa vô hình chấn động, cuối cùng lấy một loại tốc độ kinh người, sau đó xuất hiện ở trên sư trảo của Lôi Đình Yêu Sư.

- Hô lạp...

Lôi Điện chi lực bị phá hủy, lan tràn ra vô số phù văn, trực tiếp bao phủ về phía Lôi Đình Yêu Sư.

- Rống!

Lôi Đình Yêu Sư không thể không thả Tào Thiên Mãng, miệng rít gào, Lôi Đình chi lực cấp tốc va chạm tới.

- Oanh!

Hai cổ năng lượng chạm vào nhau, lôi điện tàn sát bừa bãi, không gian chung quanh lập tức băng liệt, kình phong phô thiên cái địa thổi quét ra.

Hắc y nhân đánh ra một kích, cũng không có tiêu tán, ngược lại nở rộ ra quang mang chói mắt.

- Hô lạp!

Phù quang chói mắt, một cỗ khí tức giống như hồng hoang tràn ngập trường không, cuối cùng lẫn nhau tương liên, như một tấm lưới lớn xuyên qua không gian cách trở, thoáng chốc bao vây về phía Lôi Đình Yêu Sư.

- Rống!

Lôi Đình Yêu Sư tựa hồ cảm giác được cái gì, ánh mắt hiện ra vẻ kinh hãi, lôi điện mãnh liệt, giống như điện xà ngăn cản tấm lưới kia, khí tức bá đạo khủng bố khuếch tán.

Chỉ là tuy Lôi Điện chi lực bá đạo khủng bố, nhưng lúc này ở trước mặt tấm lưới kia, lại không có tác dụng gì.

Tấm lưới hoàn toàn không sợ Lôi Điện chi lực, càng siết càng chặt, khí tức hồng hoang lan tràn, sau đó gắt gao bao vây ở trên người Lôi Đình Yêu Sư.

- Phanh!

Vô luận Lôi Đình Yêu Sư giãy giụa như thế nào, thậm chí thân hình muốn khôi phục bản thể, cũng không thể tránh thoát tấm lưới bao vây. Cuối cùng tấm lưới siết lại, thân hình nó từ giữa không trung rơi xuống, chấn động mặt đất sụp đổ, không thể nhúc nhích.

- Đa tạ đại nhân cứu mạng, đa tạ đại nhân.

Tìm được đường sống trong chỗ chết, sắc mặt của Tào Thiên Mãng trắng bệch, kinh hồn chưa định, nhất thời đến bên người hắc y nhân kia.

- Phế vật, lưu ngươi có tác dụng gì!

Ánh mắt của Hắc y nhân lạnh lùng nói, vẫy tay, một đạo chưởng ấn đánh tới Tào Thiên Mãng còn không có phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng bao phủ, khắc lên đầu Tào Thiên Mãng.

Thanh âm trầm đục, năng lượng khuếch tán, ánh mắt kinh sợ hối hận của Tào Thiên Mãng đọng lại, máu tươi từ trong khóe miệng tràn ra.

- Phanh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.