Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 184: Chương 184: Đỗ Đình Hiên (2)




Số ít cường giả biết sự tình của Lôi Đình Yêu Sư như Diệp Bảo Lâm, Diệp Quang, mắt đều lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

- Bế quan bị quấy nhiễu, không có đột phá, bất quá xưa đâu bằng nay, sinh cơ dào dạt, còn từ trong máu huyết của Kim Sí Đại Bằng Điểu chiếm được chỗ tốt rất lớn.

Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu nhìn Lôi Đình Yêu Sư thì thào nói, mắt ánh có vẻ hiếu kỳ.

- Rống!

Vương Lân Yêu Hổ rít gào, hổ trảo xé nát Yêu thú che kín vảy giáp màu vàng, cùng hư ảnh Yêu thú kỳ lạ giống như sói không phải sói, giống như cẩu không phải cẩu kia, sau đó hai cánh mang theo chấn động khủng bố, đồng thời va chạm lên người hai lão giả Mạch Linh Sơ Đăng cảnh.

- Phốc xuy!

Hai lão giả kia miệng phun máu tươi, bị thương nặng, mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

Bọn họ không nghĩ tới ba người liên thủ, cũng không thể làm gì một Vương Lân Yêu Hổ vừa đột phá Mạch Linh Huyền Diệu cảnh.

Vương Lân Yêu Hổ này rất khủng bố, thực lực hoàn toàn không phải Yêu thú bình thường vừa mới đột phá Mạch Linh Huyền Diệu cảnh có khả năng so sánh.

- Rống!

Vương Lân Yêu Hổ rít gào, vừa đột phá đến Mạch Linh Huyền Diệu cảnh, cũng đủ để lực kháng ba Mạch Linh Sơ Đăng cảnh liên thủ, miệng hổ rít gào dữ tợn, nuốt lão giả nguyên bản công kích Đỗ Thiếu Phủ kia vào miệng.

- Trốn a, Lôi Đình Yêu Sư còn sống, chạy mau...

Hai lão giả vừa rồi bị Vương Lân Yêu Hổ đánh trọng thương, đối mặt Vương Lân Yêu Hổ cũng đã tim gan run sợ, lúc này lại gặp được Lôi Đình Yêu Sư đột nhiên xuất hiện, nơi nào còn dám lưu lại, muốn chạy trối chết.

- Rống!

Chỉ là Vương Lân Yêu Hổ làm sao có thể buông tha hai Mạch Linh Cảnh đã bị thương nặng kia, vỗ cánh bắn ra, nhanh như tia chớp.

Trong phút chốc, Vương Lân Yêu Hổ chộp một lão giả vào trong hổ trảo, dùng sức siết lại, đầu đối phương trực tiếp nổ tung.

Ngay sau đó, Vương Lân Yêu Hổ liền truy về phía lão giả còn lại kia.

Hai chân làm sao chạy nhanh bằng hai cánh, cũng không bao xa, lão giả kia khó thoát khỏi vận rủi, bị Vương Lân Yêu Hổ nuốt vào miệng.

- Không xong, Lôi Đình Yêu Sư còn khoẻ mạnh, không giống như dầu hết đèn tắt.

Sắc mặt của Tào Thiên Mãng đại biến, khóe miệng run rẩy, nhìn Lôi Đình Yêu Sư ở trên không trung, sợ hãi lan tràn, hắn cảm giác mình mắc mưu bị lừa, hai siêu cấp cường giả kia hẳn là che giấu cái gì đó.

- Trốn!

Tào Thiên Mãng nơi nào còn dám lưu lại, không kịp lau vết máu ở khóe miệng, thân ảnh cấp tốc bỏ chạy.

- Không thể tha cho ngươi!

Lôi Đình Yêu Sư động, thân hình hùng vĩ bao vây lấy lôi điện, như một lôi cầu lược không, nháy mắt đánh về phía Tào Thiên Mãng, tốc độ không biết nhanh hơn Tào Thiên Mãng bao nhiêu lần, sư trảo giống như tia chớp chộp lên đầu vai của Tào Thiên Mãng, lực lượng Lôi Đình phun trào.

- Hai vị đại nhân, các ngươi nhất định ở đây, hai vị đại nhân cứu mạng a!

Tào Thiên Mãng kinh hãi, ở dưới khí tức của Lôi Đình Yêu Sư, hắn ngay cả dũng khí chống cự cũng không có.

Sự cho tới bây giờ, hắn chỉ có đánh cuộc, cược hai cường giả siêu cấp kia có thể cứu hắn, hắn vì hai siêu cấp cường giả kia mới đến Thạch Thành, cũng là hai người kia nói cho hắn, Lôi Đình Yêu Sư dầu hết đèn tắt.

Nghe Tào Thiên Mãng đột nhiên cầu cứu, mọi người kinh ngạc, chẳng lẽ sau lưng Tào Thiên Mãng còn có cường giả sao?

Tào Thiên Mãng cũng xưng là đại nhân, kia đến cùng là cường giả như thế nào, không biết Lôi Đình Yêu Sư có thể chống lại hay không.

Ánh mắt của Lôi Đình Yêu Sư cũng chấn động, thân hình hơi chậm lại một chút.

- Không nghĩ tới một nghiệt súc dầu hết đèn tắt, còn có thể toả sáng sinh cơ, thật đúng là ngoài ý muốn.

Ngay lúc này, một thanh âm đạm mạc chậm rãi vang lên, ngay sau đó, ở trước mặt Tào Thiên Mãng, không gian bị xé rách, hai thân ảnh một đen một trắng xuất hiện ở giữa không trung.

Theo hai đạo thân ảnh này xuất hiện, thiên địa không hiểu thấu run lên, như toàn bộ không khí trong Thạch Thành đều bị đọng lại.

Lôi Đình Yêu Sư giật mình, đồng tử co rút nhanh, mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Đỗ Thiếu Phủ huyền phù mà đứng, ánh mắt cũng hiện lên mấy phần ngưng trọng.



Đỗ gia hậu viện, một thân ảnh say khướt tay ôm bầu rượu, bước chân lảo đảo đi ra đình viện, ngước nhìn bầu trời điện thiểm lôi minh, lại tiếp tục đi tới.

- Muốn đi ra ngoài sao?

Trên một con đường nhỏ, Phục Nhất Bạch quần áo tả tơi, tóc bạc như tổ chim đang cầm một cành khô, cực kỳ có hứng thú đào hang kiến.

Xa xa điện thiểm lôi minh, kinh lôi không ngừng, tựa hồ không có quan hệ gì tới hắn.

Thân ảnh say khướt đi qua đường nhỏ, bước chân lảo đảo, như tùy thời muốn ngã sấp xuống.

Nếu như có người nhìn thấy, nhất định sẽ lo lắng, không biết vài bước sau hắn có ngã sấp xuống không.

- Muốn đi ra ngoài sao?

Phục Nhất Bạch đang đào tổ kiến, nhìn cũng không có nhìn Đỗ Đình Hiên, chỉ nhàn nhạt nói. Sau đó tiếp tục công việc, giống như bên trong có bảo vật gì vậy.

- Đúng vậy, đi ra ngoài một chút.

Đỗ Đình Hiên cũng không có nhìn Phục Nhất Bạch, lung lay đi qua người Phục Nhất Bạch, kém chút ngã sấp xuống ở trên người đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.