Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 113: Chương 113: Tứ cường cuối cùng (1)




- Huyền Tịch Viêm Lãng Ba!

Ngay thời điểm thân hình của Bạch Thải Y lảo đảo lui ra phía sau, Ngạn Long như quỷ mị nhảy vào, thân ảnh trong phút chốc xuất hiện ở phía sau Đỗ Thiếu Phủ, huyền khí phun trào, một cỗ năng lượng chấn động giống như cuộn sóng bao phủ Đỗ Thiếu Phủ, năng lượng khủng bố chấn động, so với Bạch Thải Y còn mạnh hơn vài phần.

- Tiên Thiên Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong, cơ hồ sắp đến Viên Mãn.

Cường giả của các đại gia tộc chấn động, tu vi chân chính của Ngạn Long còn mạnh hơn Bạch Thải Y vài phần, Tiên Thiên Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong, cơ hồ muốn tới Viên Mãn, tu vi như thế, tuyệt đối là đứng đầu trong cùng thế hệ ở Thạch Thành.

Cảm giác được năng lượng chấn động ở phía sau, Đỗ Thiếu Phủ nhanh chóng xoay người, khóe miệng nhếch lên, ngay thời điểm năng lượng kia tới gần mới ra tay, trên nắm tay bao vây quang mang kim sắc, giống như quang cầu chói mắt, một quyền oanh lên đoàn năng lượng.

- Oanh!

Không gian run rẩy, đoàn năng lượng kia ở dưới một quyền của Đỗ Thiếu nổ nát, hóa thành mảnh nhỏ tiêu tán.

Thân ảnh của Ngạn Long xuất hiện ở trước người Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt cười âm trầm, trong tay không biết khi nào đã ngưng kết thành một đạo thủ ấn, huyền khí chấn động, ẩn ẩn có dấu vết ký hiệu, sau đó huyền khí trong người ngưng tụ thành một thanh trường thương.

- Phá Cương Chi Thương!

Ngạn Long quát nhẹ, trường thương trong tay đâm thẳng tới ngực Đỗ Thiếu Phủ, gần trong gang tấc, hắn không tin Đỗ Thiếu Phủ còn có thể chống lại, lúc này đây hắn nhất định phải tiến vào Lôi Trì, mấy năm nay, mục tiêu của hắn chính là trở thành người mạnh nhất trong cùng thế hệ, hắn cũng thật có loại thực lực kia.

- Xuy xuy!

Chỉ là hết thảy không giống như Ngạn Long dự đoán, thời điểm ý niệm trong lòng Ngạn Long còn chưa kết thúc, trường thương do huyền khí ngưng tụ bỗng nhiên đình trệ, bị Đỗ Thiếu Phủ nắm ở trong tay, không thể tiến lên nửa phần.

- Phá!

Tiếng quát trầm thấp từ trong miệng Đỗ Thiếu Phủ vang lên, ngũ chỉ nắm chặt trường thương, kim mang cùng với ký hiệu lan tràn, trường thương không ngừng chấn động, cuối cùng phá hủy hóa thành mảnh nhỏ.

- Xuy!

Thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ giống như mãnh thú lao ra, lấy xu thế mãnh liệt không thể ngăn cản, một tay nắm lấy Ngạn Long, sau đó hung hăng ném ra ngoài vòng chiến.

- Oanh!

Nhất thời, thanh âm va chạm kịch liệt vang lên, đá vụn bay tứ tung, từng vết nứt ở trong tro bụi lan tràn ra.

Sau đó Ngạn Long xuất hiện ở trong mắt mọi người, khóe miệng đầm đìa máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Có lẽ hắn làm sao cũng không nghĩ ra, hắn suy nghĩ hết thảy đều thành ảo tưởng, hắn ngàn tính vạn tính, cũng không tính đến thực lực của Đỗ Thiếu Phủ cường hãn đến tình trạng hắn không thể địch nổi, hết thảy của hắn đều bị Đỗ Thiếu Phủ cực kỳ bá đạo phá hủy.

- Thiếu Phủ đại ca thật xuất sắc.

Bên Đỗ gia, đám người Đỗ Vũ, Đỗ Tuyết sôi trào, một màn trong sân kia, làm cho người ta cảm xúc mênh mông.

Đỗ Chấn Vũ, Đỗ Chí Hùng… cũng nghẹn họng nhìn trân trối, kinh hỉ liên tục.

Chỉ có người Ngạn gia sắc mặt khó coi nói không nên lời, rung động dại ra.

- Đỗ Thiếu Phủ thật mạnh!

Bốn phía quảng trường, thiếu niên áo tím bá đạo kia, làm người xem bộc phát ra âm thanh ủng hộ như lôi chấn.

- Ta không phải đối thủ của ngươi.

Bạch Thải Y lau vết máu ở khóe miệng, liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, sau đó lập tức xoay người rời đi.

Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười quay đầu, nhìn Bạch Mai vẻ mặt đang dại ra nói:

- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.