Ở trong ánh mắt tuyệt vọng của Vương Lân Yêu Hổ, Đỗ Thiếu Phủ ám chỉ Vương Lân Yêu Hổ tiếp tục bảo hộ Đái Tinh Ngữ, sau đó mới đi ra nhà cũ.
Túc này đại môn đã hoàn hảo vô khuyết, chung quanh có dấu vết mới sửa chữa, hẳn là Mộ Dung U Nhược tìm người sửa lại.
Ra ngoài, Đỗ Thiếu Phủ xoay người lên ngựa, ánh mắt nghi hoặc nhìn Hoàng Tam hỏi:
- Hoàng Tam, Cố Hương ở đâu?
- Cố Hương...
Nghe được Đỗ Thiếu Phủ nói, Hoàng Tam cùng năm người khác ánh mắt biến hóa, lộ vẻ kỳ quái nhìn Đỗ Thiếu Phủ.
- Quả nhiên là thiếu gia, không giống người thường a, nguyên lai là muốn đi Cố Hương.
Hoàng Tam cảm thán, địa phương Cố Hương kia, hắn luôn thiết tha mơ ước đi vào, nhưng lấy thân phận của hắn không có tư cách đi vào Cố Hương, địa phương kia một đêm tùy tiện tiêu phí, cũng đủ hắn cày một năm.
Nhìn thấy ánh mắt đám người Hoàng Tam lộ vẻ kỳ quái, Đỗ Thiếu Phủ cũng nghi hoặc, hỏi:
- Như thế nào, chẳng lẽ các ngươi không biết Cố Hương?
- Thiếu Phủ thiếu gia, ta biết Cố Hương, bất quá chưa vào lần nào.
Hoàng Tam có chút ngượng ngùng, sau đó cung kính hỏi đại hán mặc trang phục màu lam ở bên người nói:
- Trương đội trưởng, Cố Hương ngài hẳn là đi vào, ngài nói cho Thiếu Phủ thiếu gia một chút đi.
Sắc mặt của Trương đội trưởng kia nhất thời đỏ lên, có chút xấu hổ, hơi trừng mắt liếc nhìn Hoàng Tam tmột cái, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Thiếu Phủ thiếu gia, kỳ thực Cố Hương ta cũng chỉ đi qua một lần mà thôi, còn là cùng một ít bằng hữu đi vào, đó là nơi phong nguyệt nổi danh nhất Lan Lăng phủ thành, bên trong tất cả cô nương không chỉ xinh đẹp, quan trọng nhất là đều có bản sự không tầm thường, có người tinh thông cầm kỳ, có người tinh thông thi họa… đi vào một lần, đủ để làm nam nhân quên về.
- Nguyên lai là nơi phong nguyệt.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ co giật, cũng lập tức nghĩ tới, lão bản của Cố Hương kia tựa hồ là một trong Lan Lăng tứ thiếu Mạnh Lai Tài, không nghĩ tới Mộ Dung U Nhược lại đi Cố Hương, không biết đi làm cái gì, sợ là chỉ có đi mới biết được.
Hơi suy tư một chút, lúc này tốt xấu gì mình cũng là thiếu gia, Đỗ Thiếu Phủ cũng ngượng ngùng lộ ra mình là người mới lần đầu tiên đi nơi phong nguyệt, nhìn mọi người nói:
- Đi, hôm nay ta mời các ngươi đi Cố Hương uống rượu.
- Đa tạ Thiếu Phủ thiếu gia.
Mọi người nghe vậy, nhất thời mừng rỡ, địa phương như Cố Hương kia, toàn bộ Lan Lăng phủ thành, lại có nam nhân nào không muốn đi. Chẳng qua tiêu phí bên trong, đủ để làm chín phần mười nam nhân trong Lan Lăng phủ thành không thể đặt chân, hôm nay có thiếu gia mời bọn họ đi Cố Hương, mấy người này làm sao có thể không vui, tâm đều thầm nghĩ, nguyên lai còn tưởng rằng hôm nay là sự tình khổ sai, không nghĩ đến lại là mỹ sự.
Đặc biệt là Hoàng Tam, hôm nay hắn kích động nhất, được thiếu gia chỉ tên, lại cùng bốn đại đội trưởng tư quân của Lan Lăng phủ, còn có Trương đội trưởng bình thường chỉ có thể xa xa ngưỡng vọng cộng sự, trước không nói về sau có thể được đề bạt hay không, nhưng ít ra về sau, đủ để đám người bình thường giễu cợt hắn, chỉ có thể hâm mộ ghen ghét.
- Đặng đặng...
Vó ngựa bay nhanh, khí thế sắc bén, nơi Hắc Lân Yêu Mã đi qua, tất cả người Lan Lăng phủ thành đều chú mục nhìn xem, mắt lộ vẻ nóng bỏng.
Đêm tối, đại bộ phận địa phương trong Lan Lăng phủ thành là đèn đuốc sáng trưng, cực kỳ náo nhiệt, mà địa phương náo nhiệt nhất, tự nhiên là nơi phong nguyệt trong Lan Lăng phủ thành.
Mỗi đến thời điểm đèn hoa vừa lên, đường Tuyết Nguyệt so với ban ngày còn muốn náo nhiệt hơn, cực kỳ phồn hoa, chính là địa phương vô số nam nhân hội tụ, lại có thêm thương khách tập trung, đông không sao tả xiết.
Mà nổi danh nhất đường Tuyết Nguyệt, tự nhiên là Cố Hương.
Cố Hương, chính là Thiên Đường trong mộng của tất cả nam nhân, đủ để làm vô số nam nhân ngày đêm tâm thần nhộn nhạo.
Đường Tuyết Nguyệt không cho tọa kỵ tiến vào, bên ngoài có địa phương cố định gởi lại tọa kỵ. Có thể tưởng tượng, đường Tuyết Nguyệt người ta tấp nập, quý nhân tề tụ, mà các công tử ca đều có Yêu thú tọa kỵ thoạt nhìn hùng vĩ nguy nga, nếu để Yêu thú tọa kỵ tiến vào, sợ là đường Tuyết Nguyệt này lại lớn, cũng dung không được bao nhiêu người.
- Thật sự là náo nhiệt.
Đám người Đỗ Thiếu Phủ xuống ngựa đi vào đường Tuyết Nguyệt, nhìn nơi phong hoa tuyết nguyệt đèn đuốc sáng trưng, oanh oanh yến yến, cũng rất là kinh ngạc.
Hai bên ngã tư đường, thanh lâu tranh diễm, trên lầu các phấn hồng, vô số nữ tử ăn mặc bại lộ xinh đẹp vung cánh tay, để không ít hán tử không hề có sức chống cự tiến vào.
- Thiếu gia, phía trước chính là Cố Hương.
Đi không bao lâu, trên đường Tuyết Nguyệt náo nhiệt, Trương đội trưởng nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói.
Đỗ Thiếu Phủ theo hắn chỉ nhìn lại, một lâm viên khổng lồ tọa lạc ở trung ương đường Tuyết Nguyệt, hai bên là ba đường lớn giao nhau, cung điện hoa lệ, lâm viên uy vũ đường hoàng, đèn đuốc sáng trưng, ngăn nắp sáng ngời, khí thế bất phàm.
Xa xa nhìn lại, cung điện khổng lồ này tọa lạc ở trên đường Tuyết Nguyệt, cũng không hề tục tằng, ngược lại có vẻ trang trọng thanh lịch, có một phong cách riêng.