Vũ Thần

Chương 126: Q.6 - Chương 126: Ánh sáng của Thánh Long




Thần Toán Tử hơi gật mình, hắn không nghĩ tới Hạ Nhất Minh lại đưa ra yêu cầu này.

Cuộc đời hắn am hiểu nhất là thần toán chi đạo, vừa nghe Hạ Nhất Minh lập tức đoán ở Thiên Trì an táng thi hài một người. Đương nhiên, người khẳng định có quan hệ mật thiết với Thiên Trì, hơn nữa thân phận tuyệt đối không thấp. Nếu không Hạ Nhất Minh cũng không có khả năng đưa ra yêu cầu như thế.

Chỉ là mặc cho hắn suy đoán cũng không thể nghĩ ra được đó là thi hài của đại nhân vật nào.

- Chỉ là một mộ địa mà thôi, hiển nhiên là không có vấn đề. - Thần Toán Tử mặc dù không đoán ra nhưng vẫn cười tủm tỉm nói:

- Phía sau Thiên Trì chủ phong có một khu mộ địa, là nơi an táng các vị tôn giả. Lão phu cũng nên mang ngươi tới đó.

Hạ Nhất Minh đứng lên hắn chân tâm cũng kính thật sâu nói:

- Đa tạ, Thần Toán Tử đại nhân.

Thần Toán Tử lắc đầu nói:

- Hạ đại trưởng lão, thân phận của ngươi bây giờ đã tương đương với lão phu, không cần phải khách khí như vậy.

Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, hắn biết mặc dù mình đã thành công quang hóa thần binh, nhưng nếu thật sự so sánh với lão nhân này thì quả là đáng chê cười.

Uy danh của Thần Toán Tử ở trong cả vùng Tây Bắc này chỉ thấp hơn Thiên Trì tông chủ. Lão ở trong Thiên Trì phái nắm quyền lực to lớn mấy trăm năm cũng không phải là trong thời gian ngắn mà Hạ Nhất Minh có thể thay thế được.

Bất quá, đối với Hạ Nhất Minh mà nói, hắn cũng không có dã tâm mình có thể thay thế được đối phương. Có thể cho hắn một hoàn cảnh yên ổn tu luyện và chỗ dựa vững chắc như vậy là đủ rồi.

Hai ngươi cùng đồng hành với nhau rời khỏi đỉnh núi, trong nháy mắt trước khi rời khỏi Hạ Nhất Minh quay đầu nhìn lại nơi đây.

Nhìn hai chiếc ghế đá bình thường nhưng lại giống như bao phủ một tầng sắc thái thần bí làm cho hắn vĩnh viễn khắc sâu vào trong tim. Đây chính là đại biểu cho quyền lực tối cao nhất ở vùng Tây Bắc này. Có lẽ sẽ có một ngày hắn thật sự có đủ tư cách để ngồi lên, nhưng bây giờ thì chưa đến lúc.

Mộ viên ở phía sau ngọn chủ phong. Kiến trúc mộ viên trông thật to lớn hùng vĩ, nhưng cũng không có chút huy hoàng.

Chưa tiến vào mộ viên, Hạ Nhất Minh đã cảm nhận được không khí trang nghiêm từ bên trong tỏa ra. Nó làm cho bất cứ ai tiến vào cũng đều có loại cảm giác đó. Chỉ là, căn cứ theo tâm tình bất đồng của từng người mà có sự phân phối mạnh yếu khác nhau.

Hạ Nhất Minh ở bên ngoài cửa mộ viên dừng lại do dự một chút nói:

- Thần Toán Tử đại nhân! Ta muốn mai táng một vị có thân phận đặc thù, xin cho phép hậu nhân người đó được tham dự.

Thần Toán Tử đối với đề nghị này không hề có ý ngăn cản, chỉ bất quá ở trong lòng hắn cảm thán mãi không thôi. Xem ra bản thân mình đã già, ngay cả điều này cũng không tính được.

Hạ Nhất Minh xoay người quay trở lại biệt viện của mình, Thần Toán Tử đưa ánh mắt nhìn theo bóng lưng của hắn dần biến mất trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Theo lời Hạ Nhất Minh nói thì chẳng lẽ người này lại ở trong biệt viện của hắn?

Hắn hơi suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ tới hành trình Hạ Nhất Minh tiến vào Sinh Tử Giới, hắn tựa hồ như từ trong Luân Hồi chi địa may mắn chạy thoát ra.

Nhất thời làm cho lão nhớ tới chuyện phát sinh mấy trăm năm trước, một khắc sau đó trong ánh mắt lão tựa hồ như có một tia hiểu ra. Nhưng kèm theo đó một tia hiểu ra đó còn có vài phần tiếc nuối và kính nể.

Trong lòng lão tự hỏi, nếu ở trường hợp tương tự chỉ sợ bản thân lão không thể làm ra được chuyện hào hiệp giống như Hạ Nhất Minh. Có lẽ chỉ có tông chủ đại nhân mới có tấm lòng rộng lớn như biển cả vậy.

Thần Toán Tử chậm rãi xoay người tiến vào trong mộ viên. Lão hạ lệnh cho các đệ tử đang đóng quân ở đây chuẩn bị thật tốt vật để tế điện, sau đó đem toàn bộ người ở bên trong đuổi ra ngoài.

Vật tế điện lập tức được chuẩn bị thỏa đáng. Mặc dù các đệ tử thủ hộ mộ viên cùng với ba vị tiên thiên cường giả đối với lệnh của Thần Toán Tử có chút không hiểu. Nhưng đối mặt với đại tôn giả có uy vọng nhất trong môn phái, tất cả mọi người không hề dám trái lời, cung kính rời đi.

Không bao lâu sau, Hạ Nhất Minh ôm Bảo Trư và dẫn theo Bạch Mã Lôi Điện đi tới trước mộ viên.

Trên đường tới đây, Hạ Nhất Minh liền thấy các đệ tử đang rời đi. Vì vậy mà khi tới đây hai tai hắn bắt đầu rung động. Xác định được bên trong mộ viên lúc này ngoài Thần Toán Tử ra thì không còn ai khác.

Trong lòng khẽ động, chẳng lẽ Thần Toán Tử đã đoán ra được hắn muốn an táng ai sao? Nếu ngay cả điều này hắn cũng có thể đoán ra, như vậy thật là đáng sợ.

Tiến vào mộ viên, Thần Toán Tử đưa hắn tới bên bờ một cái hố đã được đào trước.

Vừa nhìn thấy chiếc hố này, sắc mặt Hạ Nhất Minh lập tức biến đổi, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy hoài nghi.

Chiếc hố này có diện tích rất lớn, dùng để mai táng sáu, bảy người cùng lúc cũng còn thừa. Nhưng đối với chiều dài của nó so với thân thể của Đại Bảo Trư thì lại ngắn hơn rất nhiều.

Nhìn ra được sự do dự của Hạ Nhất Minh, Thần Toán Tử trầm giọng hỏi:

- Hạ đại trưởng lão còn yêu cầu gì sao?

Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng nói:

- Thần Toán Tử đại nhân, thật không dám dấu ngài, lần này tiến vào trong Sinh Tử Giới ta đã từng đi vào Luân Hồi chi địa, chẳng những chiếm được một ít bảo bối lại còn tìm được nó.

Đưa tay lên sờ vào chiếc vòng cổ của mình, hắn quán thâu một lượng chân khí khổng lồ vào bên trong đó. Không gian nhất thời mở ra, thi thể Đại Bảo Trư xuất hiện ở trên mặt đất.

Hạ Nhất Minh xuất ra không gian vật phẩm cũng không làm cho Thần Toán Tử cảm thấy ngoài dự liệu. Bởi vì Ngả Văn Bân đã sớm sử dụng phi ưng truyền thư trở về nói qua tình hình ở trong Sinh Tử Giới.

Nhưng khi thi thể Đại Bảo Trư xuất hiện một khắc, lão lập tức đi quanh cái thi thể đó một vòng, khi trở về chỗ sắc mặt ngưng trọng dị thường.

- Hạ đại trưởng lão, ngươi là ở trong Luân Hồi Chi Địa phát hiện ra nó?

- Đúng.

- Tình huống của nó tựa hồ có chút cổ quái, đây là vì sao?

Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói:

- Căn cứ theo suy đoán của ta, nó ở trong Luân Hồi Chi Địa tiến hành tiến giai lên thần thú, nhưng đang tiếc cuối cùng lại không thể thành công.

Thần Toán Tử khẽ gật đầu nói:

- Suy đoán của ngươi và lão phu hoàn toàn giống nhau.

Hắn liếc Bảo Trư ở trong lòng Hạ Nhất Minh nói:

- Hai trăm năm trước Thánh Long đại nhân của Đồ Đằng bộ tộc đem Bảo Trư ủy thác cho tông chủ đại nhân, sau đó liền rời đi. Về sau, lão phu nghe được tin Thánh Long đại nhân tiến vào Sinh Tử Giới, từ đó đến nay chưa từng nghe nói tới.

Lão thở dài cảm khán một tiếng, tựa hồ đang nhớ lại hồi ức ngày trước, sau đó mới nói:

- Năm đó, Thánh Long đại nhân mặc dù so với Bạch Mã Lôi Điện của ngươi có lớn hơn một chút, nhưng cũng không đến mức này. Có thể đột nhiên đạt tới tình trạng này cũng chỉ có một lời giải thích mà thôi.

Hạ Nhất Minh nhương mày nói:

- Thần hóa?

- Không sai. Cũng chỉ có hóa thân của thần thú mới có khả năng xuất hiện biến hóa khó tin như vậy. - Thần Toán Tử thì thào nói.

Lão nhìn thi thể Đại Bảo Trư trên mặt đất, vẻ mặt mang theo vài tia tiếc nuối.

Bảo Trư từ trong lòng Hạ Nhất Minh nhảy xuống đất, tiến gần tới thi thể Đại Bảo Trư. Nó tựa hồ biết được đây là cơ hội cuối cùng của mình, cặp mắt chớp động vài cái trong mắt đã tràn ngập nước mắt.

Hạ Nhất Minh cùng Thần Toán Tử đồng thời thở dài một tiếc, hai người cúi đầu không nói gì. Nửa ngày sau Thần Toán Tử mới nói:

- Chúng ta nên đổi chỗ khác đi.

Hạ Nhất Minh yên lặng gật đầu. Rốt cục hắn đã xác định Thần Toán Tử quả nhiên đoán được hắn muốn an táng Đại Bảo Trư. Chỉ là Đại Bảo Trư bây giờ và Thánh Long đại nhân trong ấn tượng của lão đã có sự khác nhau rất lớn, cho nên lão mới lựa chọn sai địa phương.

Mộ viên tương đối trống trải, chỉ sau một lúc hai người đã tìm được địa phương đủ lớn để an táng Đại Bảo Trư.

Thần Toán Tử vung tay lên, một đạo ánh sáng lập tức xuất hiện. Nó vẽ vài đường trên mặt đất đã tạo thành một chiếc hố có chiều dài hơn mười trượng, đủ để an táng Đại Bảo Trư.

Hạ Nhất Minh nhìn một màn trước mắt này cảm thấy rất thích thú, nhưng trước mắt hắn biết mình không có bản lãnh làm ra được điều đó.

Nếu hắn dùng Ngũ Hành Hoàn đánh ra một đòn cũng có thể tạo thành hiệu quả tương tự, nhưng nếu muốn thực hiện một cách nhẹ nhàng như Thần Toán Tử thì lại không thể làm được.

Suy nghĩ một chút, Hạ Nhất Minh dò hỏi:

- Thần Toán Tử đại nhân, nếu Đại Bảo Trư là Thánh Long đại nhân của Đồ Đằng bộ tộc thì tại sao lại phó thác Bảo Trư cho tông chủ đại nhân?

Thần Toán Tử khẽ lắc đầu nói:

- Việc này ta cũng không biết. Bất quá có lẽ liên quan tới việc tông chủ đại nhân lúc còn trẻ đã chịu ân huệ của Thánh Long đại nhân.

Hạ Nhất Minh lập tức buông bỏ ý định thăm dò sự tình này ở trong đầu. Ân oán của mấy lão quái vật đó hắn không nên nhúng tay vào làm loạn là tốt nhất.

Bảo Trư vẫn như trước, ghé chiếc đầu nhỏ nhắn của mình vào thân thể của Đại Bảo Trư nhỏ những giọt nước mắt thương tiếc.

Hạ Nhất Minh chờ một lúc, thở dài một tiếng nói:

- Bảo Trư, để cho Thánh Long đại nhân được yên nghỉ đi thôi.

Bảo Trư quay đầu lại, sau đó nó há miệng hống lên một tiếng long ngâm. Tiếng hống so với khi còn ở Đồ Đằng bộ tộc càng thêm mạnh mẽ. Tiếng rống lan tỏa ra xung quanh với một khí thế như nước sông Đại Giang chảy cuồn cuộn, khí thế ngút trời.

Ở trên không trung từng đạo gợn sóng mang theo lực lượng cường đại lan tràn đi khắp mọi ngõ ngách trong thiên địa.

Sắc mặt Hạ Nhất Minh cùng Thần Toán Tử đồng thời thay đổi, ngay cả với tu vi của hai người đối với tiếng hống đó cũng khó có thể thừa nhận nổi.

Giờ phút này, Hạ Nhất Minh đã hiểu được cảm giác của đám người Chương Đại Hồ. Âm ba công kích vào trong tinh thần làm cho thân hình hắn có cảm giác cứng ngắc, khó điều khiển.

Mặc dù trong lòng hắn biết phải nhanh chóng thoát khỏi trạng thái này, nhưng suy nghĩ và tay chân không phối hợp được với nhau.

Bạch quang chợt lóe lên, Bạch Mã Lôi Điện đã xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhất thời buông lỏng, trong lòng hắn không ngừng cảm than. Lúc này hắn mới hiểu được sở dĩ lúc trước không bị tiếng hống của Bảo Trư ảnh hưởng là bởi vì có Bạch Mã ở bên người, chứ không phải do tu vi của hắn vượt xa hơn người khác.

Bạch Mã cũng có huyết mạch của thần thú, cho nên bản thân nó trời sinh đã có sức đề kháng với tiếng hống của Bảo Trư.

Bảo Trư hống lên một hồi dài, mãi cũng không thấy nó có ý định ngừng nghỉ, giống như giờ phút này nó đang đem toàn bộ tâm tình đau thương phát tiết ra.

Hạ Nhất Minh cảm nhận được sự đau thương trong tiếng hống của Bảo Trư, trong lòng hắn mơ hồ có chút chua xót.

Nhưng đúng lúc này, từ trên trán Đại Bảo Trư đột nhiên nứt ra một làn ánh sáng màu trắng. Trong nháy mắt chúng đem tiếng hống của Bảo Trư bao vây lại rồi tỏa ra tràn ngập xung quanh, bao phủ cả thân hình bảo trư vào bên trong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.