Vũ Thần

Chương 127: Q.6 - Chương 127: Bảo trư biến dị.




Sắc mặt Hạ Nhất Minh đại biến. Biến cố xảy ra bất thình lình khiến cho hắn ứng phó không kịp. Hắn vội vàng rời khỏi sự bảo vệ của bạch mã đi tới trước mặt bảo trư. Hắn giơ tay định chạm vào luồng ánh sáng màu trắng nhưng cuối cùng lại không có can đảm. Có trời mới biết rằng có chuyện gì xảy ra. Nhưng Hạ Nhất Minh có thể biết được rằng đại bảo trư chắc chắn sẽ không làm hại bảo trư.

Điểm này chỉ cần căn cứ vào ký ức hồi nhỏ của bảo trư là có thể cảm nhận được sự yêu thương của Thánh Long đại nhân đối với tiểu bảo trư như thế nào. Niềm yêu thương đó không hề có một chút giả dối. Bởi đó chình là niềm yêu thương của cha mẹ đối với con cái.

Ánh sáng càng lúc càng thêm rực rỡ. Hạ Nhất Minh quay đầu nhìn Thần Toán tử, chỉ thấy vẻ mặt lão cũng rung động nhưng trong đôi mắt như đã hiểu ra được điều gì đó.

- Thần Toán tử đại nhân! Bảo trư xảy ra chuyện gì thế? - Hạ Nhất Minh trầm giọng nói.

Vào lúc này, giọng nói của hắn có một chút gì đó nôn nóng, không còn giữ được sự cung kính như trước nữa.

Thần Toán Tử chần chừ một lúc rồi nói:

- Lão phu cũng không chắc chắn. Nhưng khi xưa lão phu có được xem một quyển cổ tịch nên biết một chút về thần thú. Sau khi chúng sinh ra ấu thú có thể sử dụng một phương thức thần bí nào đó để bảo tồn một phần uy lực của bản thân. Đợi sau này, ấu thú có được huyết mạch thần thú tới bên người, nó sẽ tự động truyền cho phần uy năng đó.

Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời, nhưng lập tức bắt đầu nói:

- Thánh Long đại nhân của bộ tộc Đồ Đằng vẫn chưa trở thành thần thú.

Thần Toán Tử cau mày, đưa mắt nhìn nói:

- Chắc chắn là chưa.

- Nếu vậy thì tại sao Thánh Long đại nhân lại có thể có được năng lực của thần thú. Mà tại sao lần đầu tiên bảo trư gặp thì hài Thánh Long đại nhân lại không xảy ra chuyện này?

Thần Toán Tử mỉm cười, nói:

- Thánh Long đại nhân đã bắt đầu tiến giai lên thần thú. Mặc dù cuối cùng bị thất bại nhưng vẫn có được một chút uy lực của thần thú cũng là chuyện bình thường. Về phần lần trước không xuất hiện có lẽ là do liên quan tới thiên địa linh khí khác nhau.

Hạ Nhất Minh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Trong thế giới bên ngoài, mức độ thiên địa linh khí không thể so sánh với nơi đây. Nếu như còn có yêu cầu về thiên địa linh khí thì đến bây giờ mới xảy ra cũng là chuyện bình thường.

Chỉ có điều loại năng lực đó cho dù thần thú có thể sở hữu, nhưng Thánh Long rõ ràng đã chết vì sao lại có được?

Lắc đầu, cuối cùng Hạ Nhất Minh cũng đành bỏ qua, không nghĩ tới việc tìm hiểu những chuyện có liên quan đến thần đạo nữa. Những chuyện liên quan đến thần đạo có nhiều chuyện cũng chẳng thể giải thích nổi. Vào lúc này, thần tích đối với Hạ Nhất Minh cũng không còn xa lạ nữa,

Thở dài, Hạ Nhất Minh không còn cảm thấy lo lắng nữa mà im lặng nhìn vầng ánh sáng đang bao phủ lấy bảo trư.

Tuy nhiên lúc này từ xa lại có những tiếng ồn ào vọng tới.

Hạ Nhất Minh nhíu mày. Hắn biết những người đó bị tiếng rống của bảo trư thu hút. Trên Thiên Trì phong đột nhiên vang lên một tiếng long ngâm như thế chắc chắn sẽ khiến cho đám đệ tử sợ đến hãi hùng khiếp via, không biết làm sao. Ngay cả đám tôn giả cũng không thể ngồi yên.

Thần Toán Tử hừ nhẹ một tiếng. Cuối cùng, lão cũng mở miệng:

- Các đệ tử không có gì phải hoảng sợ. Có lão phu Thần Toán Tử ở đây. Các ngươi lui đi.

Thanh âm Thần Toán Tử cũng không cao, nhưng như một làn sóng lan tới mỗi một góc trên chủ phong.

Hạ Nhất Minh nghe mà cảm thấy kinh ngạc. Bởi sau khi giọng nói của lão lan ra, tất cả các âm thanh nhốn nháo đều biến mất. Trên chủ phong cũng có ít nhất mấy ngàn người. Trong đó có không ít người đạt tới cảnh giới tôn giả. Nhưng sau khi nghe thấy câu nói của Thần Toán Tử đều không hẹn mà cùng tin tưởng. Liếc mắt nhìn lão nhân có bộ râu dài, Hạ Nhất Minh cảm thấy mình vẫn còn quá coi thường người ta.

Tại Thiên Trì Tây Bắc, danh vọng của lão nhân gia đã đạt tới một mức độ khó tin.

Trong lòng hắn thầm nhủ một tên tiểu tử như mình mà lại mong muốn có thể làm dao động vị trí của một vị đại nhân như Thần Toán Tử thì đúng là xấu hổ.

Cái thứ thanh danh chậm rãi tích luy qua bao nhiêu năm không phải là thứ mà trong một thời gian ngắn có thể đuổi theo.

Ánh sáng trên đầu Thánh Long càng lúc càng trở nên chói mắt. Nhưng Hạ Nhất Minh lại chợt có cảm giác thứ ánh sáng đó giống như một chút hồi quang phản chiếu thì đúng hơn.

Quả nhiên, chỉ sau một lúc, ánh sáng đột nhiên rực rỡ rồi bùng lên mà biến mất.

Thân hình nhỏ bé của bảo trư trong vầng sáng, lắc lư một chút giống như kẻ say rượu rồi ngã xuống đất. Hạ Nhất Minh biến sắc vội vàng bước tới, ôm bảo trư vào trong lòng. Lúc này, bảo trư nằm trong lòng hắn đã nhắm mắt mà ngủ ngon lành.

Tuy nhiên, trong đầu Hạ Nhất Minh lại rất muốn biết lúc này bảo trư đã trở thành như thế nào?

Nhưng hắn cũng không đành lòng, đánh thức bảo trư dậy.

Thần Toán Tử vuốt râu, hỏi:

- Hạ đại trưởng lão! Bây giờ có nên đem Thánh Long đại nhân đi chôn cất hay không?

Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút rồi nói:

- Chờ bảo trư tỉnh lại đã. Để cho nó nhìn Thánh Long đại nhân lần cuối. - Thần Toán Tử khẽ gật đầu, cũng không từ chối. Hai người liền im lặng đứng ở đó mà chờ. Trong khi đó, nhưng người bị Thần Toán Tử đuổi cũng đang cung kính đứng dưới núi. Không có lệnh của Thần Toán Tử đại nhân, cơ bản không có người nào dám đi lên.

Hơn nữa, tiếng rống to của bảo trư khiến cho tất cả đều biết trên đó đã có chuyện gì đó xẩy ra. Nhưng nếu Thần Toán Tử đại nhân đang xử lý thì tất cả mọi người đều cảm thấy yên tâm.

Mất một ngày sau, bảo trư mới ngáp thật to rồi mở đôi mắt đáng yêu của nó ra mà nhìn quanh. Cuối cùng thì nó cũng tỉnh lại.

Khi nó mở mắt kẻ đầu tiên mà nó thấy được chính là Hạ Nhất Minh. Bảo trư giống như gặp được người thân liền đưa cái mũi ra mà dũi dũi vào lồng ngực hắn.

Hạ Nhất Minh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của nó, nói:

- Nhóc con! Chúng ta muốn an táng cho Thánh Long đại nhân. Ngươi đi nói lời tạm biệt đi.

Nhất thời bảo trư liền khựng lại. Nó nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trước.

Lúc đầu, ánh mắt của nó chứa chán rất nhiều tình cảm phức tạp, nhưng sau đó liền trở nên cứng rắn hơn rất nhiều.

Hạ Nhất Minh nhìn bạch mã Lôi Điện rồi gật đầu một cái. Nó liền chạy ngay đến thè cái lưỡi ướt của mình mà liếm liếm bảo trư. Hạ Nhất Minh đặt bảo trư lên lưng bạch mã. Hắn bước hai bước tới trước mặt Thánh Long, rồi định đặt nó vào trong huyệt.

Nhưng khi hắn vừa mới vươn tay chuẩn bị đụng vào thi thể Thánh Long, toàn thân hắn liền cứng ngắc. Bởi vì hắn có thể cảm thấy được thi thể của Thánh Long khẽ giật nhẹ một cái.

Nếu đổi lại là một người mới đạt tới cảnh giới hậu thiên thì chăc chắn không thể cảm nhận được điều đó. Nhưng với tu vi võ đạo của Hạ Nhất Minh lúc này, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được chút biến cố nho nhỏ này.

Liếm liếm đôi môi khô khốc, Hạ Nhất Minh quay đầu thì thấy hai mắt Thần Toán Tử cũng sáng ngời chăm chú nhìn Thánh Long. Hạ Nhất Minh rùng mình. Thì ra không phải là do lão nhân gia ra tay.

Vào lúc này, Hạ Nhất Minh có cảm giác như đại bảo trư đột nhiên sống lại. Trái tim hắn cảm thấy kinh hãi. Thật sự là khó có thể hình dung nổi. Chẳng lẽ đó là oai nghiêm của thần đạo hay sao?

Đại bảo trư lại động đậy tiếp một lần nữa. Lần này thì mức độ của nó đã mạnh hơn một chút. Hạ Nhất Minh chậm rãi lưu lại phía sau từng bước, chân khi luân chuyển liên tục. Mặc dù, không hề có một chút khí thế địch ý nào toát ra, nhưng chỉ cần đại bảo trư có ý định công kích, hắn sẽ chẳng hề do dự sử dụng ngũ hành hoàn mà nói chuyện ngay.

Từ từ đại bảo trư chầm chậm bay lên. Mặc dù tư thế của nó không tốt, nhưng chỉ cần năng lực đó cũng đủ khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy kinh hãi. Nó cứ chậm rãi bay lên được một khắc rồi lại trầm xuống. Hạ Nhất Minh ngạc nhiên nhìn nó lẳng lặng đang nằm trong cái huyệt do Thần Toán Tử đào.

Hít sâu một hơi, trong lòng ớn lạnh, Hạ Nhất Minh quay đầu lại thì thấy Thần Toán Tử đang nhìn chằm chằm về phía bảo trư.

Rùng mình một cái, Hạ Nhất Minh kinh hãi nói:

- Bảo trư! Vừa rồi là ngươi làm có phải không?

Bảo trư đang ngồi chồm hỗm trên đỉnh đầu bạch mã, nghe thấy Hạ Nhất Minh hỏi liền gật gật đầu. Hạ Nhất Minh cứng lưỡi nhìn tên tiểu tử mà cảm thấy vừa vui mừng lại vừa sợ hãi. Vừa rồi, hắn ở ngay bên cạnh thi thể Thánh Long mà với năng lực của bản thân vẫn không hề cảm giác có chút năng lượng dao động.

Nhưng thi thể Thánh Long như bị một thứ lực lượng thần bí nào đó nhấc lên, di chuyển vào trong huyệt.

Có thể đem một cái thi thể dài hơn mười trượng đi như vậy, thứ lực lượng đó chẳng hề thua kém với một vị tôn giả.

Nghĩ tới thứ lực lượng xuất quỷ nhập thần đó, Hạ Nhất Minh lại toát mồ hồi. Nếu bảo trư mà lợi dụng thứ lực lượng này để tiến hành ám toán thì trong thiên hạ chỉ sợ không có người nào có thể phát hiện.

Tất nhiên là thứ lực lượng đó vẫn chưa thể khiến cho những người như hắn phải e ngại. Chỉ có trời mới biết trong cái cơ thể bé nhỏ của bảo trư còn ẩn chứa những cái gì nữa. Chắc chắn thứ lực lượng vừa rồi vẫn không phải là cực hạn của nó.

Hạ Nhất Minh bước lên nhìn bảo trư một lúc rồi mới nói:

- Bảo trư! Vừa rồi là ngươi sử dụng lực lượng mà Thánh Long đại nhân đã truyền thụ cho đúng không?

Bảo trư gật đầu một cái như đáp lại câu hỏi của Hạ Nhất Minh.

- Tốt lắm, tốt lắm. - Hạ Nhất Minh đưa tay vuốt vuốt đầu nó.

Xem ra Thần Toán Tử đã đoán hết sức chính xác. Tiểu bảo trư mở miệng ra hít một hơi thật sâu, sau đó...nó ngáp mạnh một cái.

Một tiếng nổ giống như tiếng sét chợt vang lên khiến cho tất cả cũng giật mình.

Cho dù là bạch mã Lôi Điện cũng không tự chủ được mà run run một chút thiếu chút nữa thì nổi điện.

Hai người một thú lẳng lặng nhìn bảo trư xem nó biến hóa như thế nào...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.