Bên trong biệt viện bao trùm không khí yên tĩnh.
Mặc dù, sự kiện Bảo Trư hống lên những tiếng long ngâm, nhưng do được các nhân vật đứng đầu tiến hành áp chế khiến cho không một ai dám tùy tiện đề cập tới. Đặng Ức Thần ở trong gian biệt viện này mặc dù cảm thấy tò mò, nhưng với kinh nghiệm lâu năm của hắn lại cảm nhận được hào khí quỷ dị nơi đây.
Sau khi an táng xong thi thể Thánh Long, Hạ Nhất Minh cũng không có ý định nán lại, hắn ôm Bảo Trư, mang theo Bạch Mã cáo từ Thần Toán Tử quay trở về biệt viện của mình.
Mặc dù Thần Toán Tử nhiệt tình yêu cầu hắn ở lại, nhưng tới gần căn đại viện trên đỉnh núi, Hạ Nhất Minh lại lo lắng
Dù sao thời gian hắn ở tại Thiên Trì phái cũng không phải là nhiều, thế nhưng bản thân đã có một gian biệt viện để dừng chân là quá đủ đối với hắn.
Sau khi về tới phòng, Hạ Nhất Minh ôm Bảo Trư ra quan sát một hồi, điều duy nhất hắn nhận thấy là cặp mắt của nó tựa hồ sáng hơi trước rất nhiều. Ngoại trừ cái đó ra thì Bảo Trư không còn biến hóa nào khác.
Bảo Trư tựa hồ nhìn ra được tâm tư của Hạ Nhất Minh, nó lập tức nhếch miệng lên, vẻ mặt lộ ra cảm giác ủy khuất.
Không thể làm gì khác hơn, Hạ Nhất Minh đành bất đắc dĩ đem Bảo Trư đưa tới phòng Bạch Mã Lôi Điện. Lúc này, Bách Linh Bát cũng không có ở đây, để cho hai con linh thú ở lại với nhau cũng là lựa chọn không lầm.
Đương nhiên, ở sâu trong nội tâm Hạ Nhất Minh, hắn vẫn mơ hồ có cảm giác chờ đợi.
Trước kia khi Bảo Trư cùng người khác giao thủ, ngoại trừ khả năng trói quấn lấy người khác, như khi cùng với Đồ Đằng bộ tộc đánh một trận ở Quỷ Khốc Lĩnh thì không có tác dụng gì lớn.
Nhưng từ nay về sau chỉ sợ sẽ bất đồng.....
Để cho Bảo Trư ngủ say, sau đó Hạ Nhất Minh mới từ trong người lấy ra một quyển bí tịch dày.
Đây chính là quyển sách ghi những tâm đắc trong khi tu luyện của Thần Toán Tử.
Hai tay nhẹ nhàng vuốt quyển sách có giá trị liên thành, trong lòng Hạ Nhất Minh có trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang.
Kỳ thật, nếu quyển sách này rơi vào trong tay Tam Hoa tôn giả bình thường thì cơ hồ không có tác dụng. Bởi vì những ghi chép bên trong đối với bọn họ mà nói là quá mức thâm ảo, nó sẽ khiến cho bọn họ không biết phải tu luyện theo ai.
Nhưng ở trong mắt Hạ Nhất Minh lại khác, quyển bí tịch này lập tức được hắn coi như bảo bối trân quý.
Ở bên trong chẳng những ghi lại phương pháp sử dụng thần quang phi hành, mà còn ghi chép cả những phương pháp điều khiển binh khí tiến hành công kích từ xa.
Hai loại phương pháp này đều là những tồn tại cơ sở nhất của Ngũ Khí đại tôn giả.
Nếu Hạ Nhất Minh ở trong trạng thái thanh tỉnh quang hóa thần binh, như vậy không cần ai chỉ dạy hắn cũng có khả năng làm được điều này. Thế nhưng, tình huống của Hạ Nhất Minh lại hoàn toàn khác, có thể nói là trước nay chưa từng có.
Sau khi đọc qua quyển bí tịch trong tay, Hạ Nhất Minh nhất thời có cảm giác như người mơ tỉnh giấc.
Tu vi hắn nếu đã đạt tới mức này, thì khả năng vận dụng kỹ xảo trên cơ bản là đã hiểu thấu toàn bộ.
Sau khi thành công quang hóa thần binh, thần qua của nó có rất nhiều tác dụng, trong đó cơ bản nhất chính là trợ giúp chủ nhân phi hành trên không trung.
Muốn làm được điều này thì khó khăng cũng không lớn, chỉ cần nắm chắc được mấy điểm mấu chốt trong đó là không một vị Ngũ Khí đại tôn giả nào phải cố sức cả.
Hạ Nhất Minh cẩn thận đọc lại nội dung trong quyển sách một lần, tới khi hắn tự tin không bỏ sót chút nào mới thôi.
Sau đó, hắn đem quyển bí tịch cất đi, rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
Ở mỗi một căn biệt viện đều có ít nhất một sân bãi luyện công chuyên môn dùng cho người ở đó tu luyện.
Hạ Nhất Minh đi tới giữa sân, hắn ngẩng đầu lên nhìn tầng sương mù trên cao, tựa hồ như thấy được một chút quang mang ở trên đỉnh đầu.
Sương mù nơi đây tương đối quỷ dị, so với âm sát khí ở Quỷ Khốc Lĩnh cũng có thể miễn cưỡng so sánh.
Đương nhiên ở nơi đây không có âm sát khí uy hiếp, cho nên thiên địa khí cũng còn kém khá xa.
Tâm niệm vừa chuyển, Hạ Nhất Minh lập tức đem mấy vấn đề này vứt bỏ khỏi đầu, bắt đầu vận chuyển ngũ hành khí ở trong đan điền.
Từ trên thân thể Hạ Nhất Minh đột ngột bắn ra ngũ thải quang mang, sau đó chúng lập tức hòa vào thành một thể.
Lực lượng ngũ thải quang mang ở trong cùng một thể đã đạt tới cảnh giới cân bằng hoàn mỹ.
Đây chính là điều kiện cơ bản nhất khi sử dụng thần quang phi hành.
Đó chính là tình thế tuyệt đối bình hành, nếu chẳng may cân bằng bị phá vỡ, như vậy chờ đợi phi hành giả chính là rớt xuống đất.
Vẻ mặt Hạ Nhất Minh vô cùng nghiêm túc, một chút thời gian trì hoãn hắn cũng không dám.
Phi hành trên cao là sự tình không hề đơn giản, nếu đang phi hành ở trên độ cao ngàn trượng chẳng may mất khả năng phi hành, như vậy rơi xuống đất sẽ rất là thê thảm.
Cho dù Ngũ Khí đại tôn giả cũng không dám bảo đảm ở tình huống đó không bị hao tổn chút nào.
Từ bên trong lực lượng cân bằng bắn ra một đạo quang mang tinh tế. Đạo quang mang này vừa xuất hiện lập tức bao quanh lấy người Hạ Nhất Minh, chỉ trong một chút thời gian thân thể của hắn đã bị nó cuốn quanh.
Tiếp theo đó, đạo ánh sáng thứ hai, thứ ba lần lượt bay ra quấn quanh thân hình của hắn.
Nếu như Hạ Nhất Minh chứng kiến được cảnh hắn quang hóa thần binh, thì một màn này hắn sẽ nhận ra nó rất giống với phương pháp lúc đó.
Đây là con đường để quang hóa thần binh mà tất cả Ngũ Khí đại tôn giả đều phải trải qua.
Ngày xưa Sở Hao Châu cũng từ cái này chậm rãi luyện tập, cho đến cuối cùng lão mới có thể chính thức tự do bay lượn trên không.
Từ từ, ánh sáng trên người Hạ Nhất Minh càng ngày càng sáng lên.
Mặc dù, Thiên Trì chủ phong nghiêm cấm làm ra quang mang có kèm theo lực lượng cường đại, và khí tức khủng bố, nhưng giờ phút này hắn lại làm kinh động tới rất nhiều người.
Đặng Triệu Thần đã sớm rời khỏi phòng của mình, hắn ra ngoài quan sát tình hình phụ cận. Ở trong mắt của hắn có thần sắc hâm mộ, cùng với vẻ quyết tâm kiên định.
Ở những căn viện tử khác cũng có vài vị tôn giả đang nhìn lại phía này, trong ánh mắt cũng lóe lên quang mang hâm mộ. Bất quá, ánh mắt ấy không tránh khỏi vài phần đố kỵ.
Đây chính là chuyện thường tình, cho dù là tu luyện tới cảnh giới tôn giả cũng đừng mơ tưởng miễn dịch được với những cảm giác này.
Chỉ là ở trong lòng bọn họ cũng hiểu được, tu vi của Hạ Nhất Minh càng cường đại thì Thiên Trì nhất mạch càng có lợi hơn.
Dưới cây đại thụ sẽ không có ánh nắng mặt trời, nêu như Thiên Trì nhất mạch không có tông chủ đại nhân cùng với Thần Toán Tử đại nhân tọa trấn, thì làm sao có thể đạt được sự huy hoàng như hôm nay.
Mắt thấy trong môn phái sắp xuất hiện thêm một Thần Toán Tử đại nhân nữa, thậm chí trong vòng ngàn năm sẽ xuất hiện một người thứ hai như tông chủ đại nhân. Trong lòng mọi người đang rất mong chờ tới thời khắc đó.
Tâm lý mâu thuẫn làm cho sắc mặt mọi người cũng cực kỳ phức tạp, quang quyển cuối cùng cũng đạt tới cực hạn, hơn nữa còn hoàn mỹ phóng ra.
Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, hắn cẩn thận dựa theo những ghi chép của Thần Toán Tử thử điều khiển cho chúng bay lên.
Sau một khắc, thân thể Hạ Nhất Minh đã bắt đầu lung lay như muốn ngã xuống.
Nửa ngày sau, quang quyển mới dần ổn định lại, cuối cùng hai chân Hạ Nhất Minh đã bắt đầu rời khỏi mặt đất.
Một tấc, hai tấc, ba tấc.... Hai mắt Hạ Nhất Minh tỏa sáng vì kích động, nhưng trong lòng hắn lại rất tỉnh táo.
Lần đầu tiên thành công sử dụng thần quang phi hành, hắn đã thành công.
Thân thể của hắn càng ngày càng lên cao, khi cách mặt đất chừng mười trượng thì ngừng lại.
Lần đầu tiên tiến hành phi hành, trước mắt hắn không có dũng khí để bay lên cao, mà chỉ dừng lại ở khoảng mười trượng đã là lựa chọn tốt nhất không thể nghi ngờ.
Đảo mắt nhìn về bốn phía, Hạ Nhất Minh kinh ngạc phát hiện, tầm mắt của hắn không bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng. Hắn có thể nhìn xuyên qua quang mạc thấy được hết thảy mọi thứ bên ngoài.
Mà ở trong trí nhớ của hắn, Ngũ Khí đại tôn giả khi phi hành lên cao, trong tầm mắt của bọn họ ngoại trừ mặt đất, và quang mang xung quanh thân hình ra thì không còn nhìn thấy gì khác.
Trong lòng hơi động, Hạ Nhất Minh đã thấy được Đặng Triệu Thần và các vị tôn giả khác đang ở phía xa nhìn lại nơi đây.
Trong lòng không tránh khỏi dâng lên một cỗ ngạo khí, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu lên cao, tựa hồ như muốn tiếp tục bay lên.
Nhưng mà, trong ghi chép của Thần Toán Tử đã ghi rõ ràng, hắn đã đọc qua và không quên những ghi chú trong đó.
Thần quang phi hành trừ khi đã thành thục ra, thì lần đầu tiên sử dụng không nên bay lên quá cao.
Câu nói này giống như một tiếng sét, trong nháy mắt hiện lên trong đầu Hạ Nhất Minh, hắn lập tức từ bỏ ý niệm bay lên cao. Hắn điều khiển thần quang giúp mình bay vòng quanh biệt việt, sau đó mới dần hạ xuống đất.
Hắn trực tiếp hạ xuống cách chỗ đứng Đặng Triệu Thần không xa.
Quang mang trên người dần tiêu tán đi, Đặng Triệu Thần lập tức tiến lên, nói:
- Hạ huynh! Chúc mừng, chúc mừng.
Khi vừa rời khỏi Sinh Tử Giới, Hạ Nhất Minh còn không có khả năng phi hành, nhưng biểu hiện của hắn bây giờ không giống với khi đó. Mặc dù còn xa mới có thể thành thục tự nhiên như các Ngũ Khí đại tôn giả khác, nhưng bất luận kẻ nào cũng biết đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hạ Nhất Minh cười ha hả nói:
- Đặng huynh, khi tiểu đệ bay lên, huynh nhìn thấy ánh sáng quanh thần tiểu đệ có màu gì?
Đặng Triệu Thần giật mình, nhưng vẫn nói:
- Hạ huynh, Ngũ Hành kiêm tu tự nhiên là có nhiều màu sắc.
Trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy kỳ lạ, bản thân mình trước khi phi hành đã đem năm hệ dung hòa làm một. Nhưng không biết vì sao khi bay lên lại biến thành năm màu khác nhau?
Hạ Nhất Minh lắc đầu đem suy nghĩ này vứt ra khỏi đầu, hắn cùng với Đặng Triệu Thần hàn huyên nửa ngày, nhưng ánh mắt lại có chút hoảng hốt.
Đặng Triệu Thần là nhân vật như thế nào? Làm sao có thể không hiểu được duyên cớ trong đó, hắn bật cười nói:
- Hạ huynh muốn tiếp tục tập luyện thì cứ tự nhiên, chỉ cần để Đặng mỗ ở bên quan sát là vô cùng cảm kích rồi.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi đỏ lên, sau đó hắn lại đi tới giữa sân tu luyện.
Ngũ Khí đại tôn giả có hai loại năng lực cơ bản, ngoại trừ thần quang phi hành ra thì còn có khả năng sử dụng vũ khí tấn công kẻ địch trong vòng trăm trượng.
Phi kiếm - Đây chính là điều mà vô số người đều muốn hướng tới danh từ này.
Sau khi có đủ thực lực, bản thân Hạ Nhất Minh cũng muốn nắm giữ tuyệt kỹ này trong tay.
Hai chân hắn xếp thành hình song song, hít sâu một hơi, đè nén sự kích độngt rong lòng xuống.
Khi hắn tiến nhập vào cảnh giới tâm bình khí hòa, thì khẽ đưa tay lên, ở giữa lòng tay hắn lập tức xuất hiện một đạo quang mang.
Ngũ Hành Hoàn - Phảng chế theo thần khí cường đại nhất giờ phút này đang tỏa ra quang mang chói mắt....