Chỉ trong nháy mắt chín đầu Hỏa long đã tản mát ra uy áp cường đại, xung quanh thân thể Hạ Nhất Minh cũng nhanh chóng được Ngũ sắc quang mang bao phủ, đặc biệt là Hỏa chi hoa trên đỉnh đầu hắn càng xoay tròn mãnh liệt, cản trở toàn bộ sóng nhiệt do Hỏa long tạo ra.
Mặc dù nhìn qua Hạ Nhất Minh đối phó rất tự nhiên nhưng chỉ bản thân hắn mới biết, uy lực chín đầu Hỏa long này tuyệt đối không thể coi thường.
Nếu như không phải bản thân hắn tận mắt chứng kiến bảo trư lấy đinh ba trong Cửu Long Lô, hơn nữa còn biến hóa kỳ dị, lúc này bị chín đầu Hỏa Long tập kích e rằng không thể biểu hiện ung dung như vậy.
Sau một lát, bảo trư dường như cũng nghĩ tới điều gì đó, tròng mắt khẽ đảo, chín đầu Hỏa long lập tức thu lại, biến thành chín chiếc răng trên đinh ba . Không khí xung quanh cũng khôi phục lại bắt đầu. Trừ mặt đất cháy sém ra bất luận từ thứ gì cũng nhìn không gia biến hóa.
Hạ Nhất Minh cười ha hả, quanh người hắn Ngũ sắc quang mang cũng thu liễm hoàn toàn.
- Bảo trư. Rất tốt.
Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói:
- Hai kiện thần binh lợi khí sau này là của ngươi.
Vẻ mặt bảo trư nhất thời tươi tỉnh, giờ phút này nó trở lại là tên tiểu tử dễ dàng thỏa mãn như lúc trước.
Thấy được biểu hiện của bảo trư, Hạ Nhất Minh trong lòng có chút mâu thuẫn. Hắn dĩ nhiên muốn bảo trư nắm giữ uy năng như Thánh Long đại nhân nhưng càng hi vọng bộ dạng của nó sẽ vẫn mãi vui vẻ như vậy.
Chỉ là Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm giác được, muốn đạt được cùng lúc hai nguyện vọng này e rằng cực khó.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Hạ Nhất Minh ôm bảo trư, cỡi Lôi điện quay về Hạ gia trang.
Nửa tháng trôi qua, Hạ Nhất Minh trong phòng đọc nửa bản Ngũ hành bí tịch kia hắn hoàn toàn thấy được sự cường đại của công pháp này.
Chẳng những đối với Ngũ hành lực lượng khi tu luyện có sự hoán chuyển độc đáo, hơn nữa những lý giải trong đó càng hấp dẫn Hạ Nhất Minh khiến hắn từng giấy tường phút không ngừng tìm hiểu.
Trong hậu viện lúc này Hoắc Đông Thành đang tu luyện vũ kỹ.
Người mới tu luyện như hắn, ban đầu vốn phải tu luyện nội kình, khi đạt tới cảnh giới nhất định mới có thể tiếp tục luyện chiến kỹ công pháp.
Nếu bị phân tâm thành tựu sau cùng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
Bất quá phương pháp dạy dỗ của Sở Hao Châu hoàn toàn khác biệt, lão truyền thụ nội kình đồng thời cho Hoắc Đông Thành tu luyện chiến kỹ công pháp phụ trợ.
Đương nhiên lão truyền thụ nội kình cũng chiến kỹ công pháp phải hỗ trợ lẫn nhau, mặc dù tu luyện gian khổ gấp bội nhưng hiệu quả vô cùng rõ ràng.
Hạ Nhất Minh cũng từng xem qua vài lần, muốn để đệ tử đời thứ tư của Hạ Nhất Minh
học tập nhưng khi thấy được Hoắc Đông Thành mỗi ngày đều khổ tu như vậy mới bắt kịp tiến độ Sở Hao Châu đề ra, hắn lập tức bỏ qua suy nghĩ này.
Phương pháp tu luyện này mặc dù hiệu quả nhưng cũng không phải thích hợp với số đông.
Nếu Hoắc Đông Thành không có được thiên phú cùng tâm trí kiên định như vậy e rắng lúc này đã sớm hỏng mất rồi.
Hai tai Hạ Nhất Minh run lên, hắn nghe ra một chút từ âm thanh truyền lại.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu phương pháp tu luyện cực đoan như vậy, nếu không tập trung quan sát phát hiện sai lầm để nó xảy ra, lúc đó e rằng có quay lại sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Hạ Nhất Minh vốn định bước ra nhưng bỗng nhiên nghe được âm thanh của Đặng Ức Thần, lúc này hắn đã tới trước mặt Hoắc Đông Thành phân tích sai lầm.
Hạ Nhất Minh bật cười, Đặng Ức Thần chủ động giảng giải nói rõ trong lòng hắn lúc này không coi Hạ gia trang như nơi nghỉ trọ. Nếu không phải vậy lẽ nào với thân phận Tôn giả của hắn lại có thể dễ dàng chỉ dạy một người còn chưa đạt tới tiên thiên cảnh giới.
Đột nhiên đôi tai của Hạ Nhất Minh run lên, gương mặt hắn theo đó xuất hiện nụ cười.
Thân hình khẽ động, chỉ giây lát Hạ Nhất Minh đã tới nơi Sở Hao Châu bế quan.
Tất cả mọi người đều biết Sở Hao Châu bế quan do vậy căn phòng này chưa từng có ai tới gần, bất quá Hạ Nhất Minh cứ thế trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Bên trong gian phòng Sở Hao Châu lúc này đã mở mắt nhưng khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy kinh ngạc là , sau khi đọc qua Đoán tạo thuật trong Thần đạo chi thư, gương mặt Sở Hao Châu không có vẻ kinh hỉ nào mà vô cùng uể oải chán chường.
Ngay cả khi Hạ Nhất Minh tiến vào, Sở Hao Châu cũng không chút che giấu biểu cảm đó, lão nhìn hắn gật đầu, trả lại Thần đạo chi thư.
Hạ Nhất Minh tiện tay nhận lấy, kinh ngạc hỏi:
- Lão ca. Ngươi gặp phải vấn đề gì?
Sở Hạo Châu thở dài một tiếng, nói :
- Cũng không tính là vấn đề. Bất quá nếu sớm biết Thần đạo Đoán tạo thuật có điểm khác biệt.
Đừng nói yêu cầu hỏa lô bên trong hình thành thế giới độc lập đồi với Nhân đạo Đoán tạo sư vốn là khái niệm khó tưởng tượng, ngay cả phương pháp đoán tạo cũng khác dĩ nhiên vật phẩm đoán tạo ra càng thêm khác biệt.
Do dự một lát. rốt cuộc Hạ Nhất Minh cũng ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Sở Hao Châu nói:
- Lão ca. Tiểu đệ có một kiện vật phẩm chí bảo.
Sở Hao Châu không chút giật mình gật đầu. Lão ở cùng Hạ Nhất Minh mặc dù chưa lâu nhưng cũng biết trên người hắn có vô số bảo bối, hơn nữa hết thảy là do bảo trư mang lại. Đã như thế cho dù xuất hiện thêm vài món bảo bối nữa cũng không tính là gì.
Hạ Nhất Minh ho nhẹ một tiếng cười khổ nói:
- Thứ này có chút đặc biệt, nó gọi là Cửu Long Lô.
- Cửu Long Lô, đúng vậy...
Âm thanh của Sở Hao Châu đột nhiên ngưng lại, dường như nó bị một đao chặt đột ngột chặt đứt.
Hạ Nhất Minh trong lòng âm thầm đắc ý. Lão nhân gia ngươi sau khi nghe được Cửu Long Lô, e rằng sẽ bị hù dọa phát sợ. Bất quá Sở Hao Châu chăm chú nhìn hắn, ánh mắt mang theo vài phần quái dị cùng bất an.
Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi thắc mắc. Cho dù hắn nghĩ nát óc cũng không hiểu vì sao lão nhân gia hắn có vẻ mặt kỳ quái như vậy?
Sau đó một lúc, Sở Hao Châu nghiêm nghị nói:
- Lão đệ. Ta biết ngươi thiên phú ngút trời, nhưng trên thế giới này, trước khi ngươi bước chân vào Thần đạo, không nên nói ra những lời này.
Hạ Nhất Minh nheo mắt, vẻ mặt của hắn đồng dạng vô cùng nghiêm nghị, nói:
- Ta biết các lão quái vật Cửu Cửu Trọng Thiên không thể chọc vào nên chuyện này trừ lão ca ra, ta chưa từng nói với bất luận kẻ nào.
Vẻ mặt Sở Hao Châu lúc này mới có chút buông lỏng, nói:
- Không có bất cứ ai biết?
- Không có.
Sở Hao Châu khẽ gặt đầu, lão trầm giọng nói:
- Người lúc trước từ Sinh tử giới đi ra có phải đã gặp mặt phụ tử Lệ Giang Phong?
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Không sai.
Trong lòng Hạ Nhất Minh kinh ngạc vạn phần. Mặc dù chuyện hắn từ Luân hồi đi ra ai cũng biết nhưng chuyện gặp mặt phụ tử Lệ Giang Phong lại chưa từng nói ra.
Không ngờ Sở Hao Châu lại giống như Thần Toán Tử, có thể đoán được tất cả.
Sở Hao Châu vẻ mặt hiện ra vẻ hung dữ, nói:
- Lệ Giang Phong trước kia ta cũng từng gặp qua. Người này cuồng ngạo khó kiềm chế được, cho tới giờ chưa từng đặt ai trong mắt. Ngay cả nữ nhi của hắn cũng như vậy. Chỉ cần ngươi giết bọn họ không để lại dấu vết sẽ không ai nắm được nhược điểm của ngươi.
- Lão ca. Ngươi nói bậy bạ gì vậy? Tại sao lại muốn ta giết họ?
Sở Hao Châu giật mình, nói:
- Ta nghe Bách huynh nói, trước kia người tại Thiên Trì nhất mạch đã từng tước đi mặt mũi của họ khi giao đấu phải không?
Gương mặt Hạ Nhất Minh lộ ra vẻ xấu hổ, phụ tử Lệ Giang Phong không những những không lợi dụng ném đã xuống giếng mà còn tặng hắn đan dược trị thương, hành động này xứng với chữ “vô tư”
- Lão đệ. Ta cũng biết nếu như bọn họ không ra tay báo thù, ngươi chưa hẳn đã giết chết bọn họ.
Sở Hao Châu mỉm cười an ủi.
Hạ Nhất Minh đột nhiên cười khổ, nói:
- Lão ca đừng nói bậy. Ta thật sự không có xung đột với phụ tử bọn họ. Lúc này bọn họ hẳn đã bình an về tới Nam Cương.
Sở Hao Châu giật mình, lúc này lão thật sự hoài nghi, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi không giết chết Lệ Nhã Tĩnh vì sao trong tay lại có Cửu Long Lô?
Sắc mặt lão đột nhiên biến đổi, nói:
- Chẳng lẽ ngươi cỡi Lôi điện tới Linh Tiêu Bảo Điện ăn trộm kiện Cửu Long Lô kia sao? Không đúng. Linh Tiêu Bảo Điện cao thủ như mây, ngươi sao có thể dễ dàng cướp đi Cửu Long Lô, hơn nữa ngươi cùng Kim Chiến Dịch thân như huynh đệ, không có khả năng làm ra chuyện này.
Hạ Nhất Minh thở dài, hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao Sở Hao Châu có vẻ mặt kỳ quái như vậy.
Thì ra lão tưởng rằng trong tay hắn có thần khí mô phỏng Cửu Long Lô.
Bất quá điều này cũng không thể trách lão nhân gia hắn, trong thời đại Thần đạo biến mật này, có được một kiện thần khí mô phỏng cũng phải đa tạ tổ tiên phù hộ rồi.
Có thể tìm được vài khỏa Lôi Chấn Tử cũng là cực hạn may mắn.
Về phần thần khí chân chính...
Sở Hao Châu mặc dù biết bảo trư lợi hại, vận khí của Hạ Nhất Minh cũng không tồi nhưng lão tới lúc này còn tưởng trên thế giới này không có sự tồn tại của thần khí.
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, nói rành mạch từng chữ:
- Lão ca. Trong tay ta có thần khí Cửu Long Lô.
Sở Hao Châu hoàn toàn cứng đơ, dường như thân thể lão bị ai đó dùng Thất Chân Thuật giữ lại, một chút cử động cũng không thể thực hiện.