Vũ Thần

Chương 146: Q.6 - Chương 146: Thánh Long sơ thành






Nhìn bảo vật trước mặt Hạ Nhất Minh thật có chút dở khóc dở cười.

Lúc này ý nghĩ duy nhất của hắn chính là, thì ra Thánh thú cũng có thể quang hóa thần binh. Mặc dù hắn cũng không biết Thánh thú sau khi quang hóa tăng thêm bao nhiêu uy năng nhưng ít nhất sẽ không chút nào kém nhân loại.

Đôi mắt ngưng lại, Hạ Nhất Minh ôm bảo trư vào lòng, thân thể khẽ động đã rời khỏi phòng.

Động tác của hắn nhẹ nhàng nhưng rất nhanh, chỉ thoáng chốc đã tới phòng của Lôi điện.

Lúc này Lôi điện sớm cũng được hưởng đại ngộ như đám người Sở Hao Châu, bất luận là ai cũng không dám xem thường đầu linh thú này.

Lôi điện vừa cảm giác được đã thấy Hạ Nhất Minh đặt chân vào phòng, đôi mắt lớn của nó cũng đã chăm chú nhìn lại.

Chỉ là thấy được người vừa tới Lôi điện nhất thời lắc lắc cái đuôi dài ra chiều thân mật.

Hạ Nhất Minh cũng vuốt ve cái bờm dài của nó, nói:

- Lôi điện. Ta cho ngươi một điều kinh hỉ.

Lôi điện nghiêng đầu, đôi mắt tỏ rõ hoài nghi.

Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, mở ra không gian giới, từ trong đó lấy ra trường kích, viên thuẫn thậm chí ngay cả Phong Thủy bảo phiến cũng lôi ra.

- Lôi điện. Ngươi thấy những thứ này thế nào?

Hạ Nhất Minh hăng hái nói.

- Nếu ngươi thích cứ việc lấy. Nếu không ta sẽ giúp ngươi đoán tạo một hai kiện.

Lôi điện đôi mắt mở lớn, ở cùng Hạ Nhất Minh lâu như vậy, người cùng thú sớm đã có mối liên hệ mật thiết, nhưng lúc này nó không cách nào đoán được ý nghĩ của hắn.

- Rầm...

Hạ Nhất Minh quay đầu lại nhìn chỉ thấy bảo trư té dài trên đất, gương mặt ngây ngốc.

Theo sau đó nó nhảy dựng lên, tới trước mấy kiện binh khí này múa may không ngừng.

Sau hồi lâu Hạ Nhất Minh cũng hiểu. Hắn thử dò xét hỏi:

- Ngươi muốn nói, không phải linh thú nào cũng có thể quang hóa thần binh sao?

Bảo trư trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt khinh thường bộc lộ rõ.

Hạ Nhất Minh nhăn mày nhăn mặt, nói:

- Vậy tai sao ngươi cùng đầu Linh tượng kia có thể quang hóa thần binh còn Lôi điện thì không?

- Hanh... Hanh...

Bảo trư vẻ mặt đắc ý kêu lên vài tiếng.

- Tại sao?

Hạ Nhất Minh hỏi tiếp.

Vẻ tươi tỉnh trên mặt bảo trư bỗng ngưng lại, đôi mắt nhỏ của nó dần mê man đi.

Nó đương nhiên biêt bản thân có thể quang hóa thần binh là do có được truyền thừa từ Thánh Long đại nhân, nắm giữ ý niệm sau đó tự lĩnh ngộ.

Hơn nữa nó cũng biết có một bộ phận linh thú rất nhỏ cũng có năng lực thần kỳ như vậy, đáng tiếc nó cũng không hiểu vì sao.

Thấy được bộ dạng khổ não của bảo trư, Hạ Nhất Minh cũng chỉ vỗ trán vài cái, dưới tình huống ngôn ngữ bất đồng, muốn tiểu tử này giải thích sao đây?

Bàn tay vỗ nhẹ lên đầu bảo trư, Hạ Nhất Minh tiếc nuối thu lại đống thần binh lợi khí trước mặt.

Lôi điện cúi thấp đầu trao đổi cùng bảo trư, Hạ Nhất Minh có thể thấy rõ vẻ hâm mộ trong mắt nó.

Quả thật ngay cả Hạ Nhất Minh cũng hâm mộ chứ đừng nói tới Lôi điện.

Ý nghĩ vừa thoáng qua, Hạ Nhất Minh nói:

- Bảo trư, ngươi vừa quang hóa thần binh xong sẽ vận dụng thế nào?

Bảo trư lập tức ưỡn bụng, làm ra bộ dạng oai phong lẫm liệt như đại gia.

Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, trên mặt lộ rõ vẻ không có ý tốt, bảo trư lập tức cảnh giác.

- Bảo trư. Chúng ta đi thôi.

Hạ Nhất Minh một tay ôm bảo trư, miệng nói tiếp:

- Chúng ta thử xem bây giờ ngươi lợi hại ra sao?

Một luồng sáng xẹt qua trên mặt đất, trừ Lôi điện ra sao có linh thú nào có được tốc độ như vậy chứ?

Rất nhanh bọn họ đã tới được một cánh đồng vẳng vẻ.

Phía Tây Bắc đại lục dù sao cũng không phồn hoa như phương Đông, có thể dùng ngàn

dặm xa mới thấy một nóc nhà để hình dung cũng không có gì quá đáng.

Nơi này không nghi ngờ là địa phương như vậy.

Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vỗ lên lưng Lôi điện, nhất thời tốc độ của nó được kìm hãm lại, bất quá nó không nhịn được đứng thẳng lên bằng hai chân sau, ra chiều bất mãn vì chưa chạy thỏa sức.

Nhưng qua thật ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không biết địa phương này là nơi nào.

- Bảo trư. Nơi này rất thích hợp.

Trong giọng nói của hắn tràn ngập hưng phấn:

- Tới đây. Cho ta xem một chút bản sụ của ngươi.

Bảo trư nghiêng đầu, dường như tự hỏi điều gì, bất quá chỉ chốc lát thân thể nó đã xuất hiện một đoàn hắc quang. Hắc quang này từ dưới chân nó như ngọn lửa không ngừng lan rộng khắp thân thể.

Bất quả hiển nhiên ngọn lửa này cũng không có bất cứ nhiệu độ nào, ngay cả cây cỏ trên mặt đất cũng không chút ảnh hưởng.

Chỉ là hắc mang trên thân thể bảo trư phong ra không đốt lên cỏ dại mà bắn thẳng lên không trung.

Thân thể nó chậm rãi bay lên, bất quá có lẽ do khống chế chưa thành thục nên chỉ một cơn gió nhẹ cũng khiến nó lắc lư không yên.

Hạ Nhất Minh bật cười, lần đầu phi hành hắn bộ dạng cũng không phải thế sao?

Muốn giải quyết vấn đề này quả thực rất đơn giản, chỉ cần phi hành vài lần tự nhiên sẽ có cảm giác thăng bằng.

Một lần lúng túng, hai lần thuần thục, thuần thục sinh ra khéo léo, đạo lý này không có gì là lạ.

Khi bảo trư bay lên không trung, đôi mắt nó sáng rực, đột nhiên há miệng rống lên một tiếng thật lớn.

Thân thể Hạ Nhất Minh khẽ run lên, sau khi nhận được truyền thừa của Thánh Long đại nhân, mỗi lần bảo trư rống lên đều kinh thiên động địa khiến vô số người phải kinh hoảng.

Bất quá cang như thế Hạ Nhất Minh càng rõ ràng hơn, tốc độ biến hóa của bảo trư không tầm thường chút nào.

Trước kia bảo trư đã giống như hài tử mãi không lớn, chỉ biết chạy nhảy nô đùa, nhưng sau khi thấy thi thể Thánh Long đại nhân, nó tựa hồ như được kích thích, lúc này đã chủ động tu luyện.

Mà một khi Thanh thú mang huyết mạch Thần thú tập trung tu luyện, thu hoạch của nó khẳng định khó có thể tưởng tượng.

Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, bất quá trong lòng hắn vẫn không khỏi cảm khái. Chỉ thấy trong không trung thân thể bảo trư run rẩy, bốn vó đen thẫm nháy mắt đã biến mất ba cái.

Sau đó tiếng rống đầy ngạo khi của bảo trư biến thành tiếng thét thê lương, cả người nó cứ thế rơi thẳng xuống đất.

Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện vô cùng hoảng sợ, thân hình cả hai lập tức biến mất, sau đó xuất hiện tại vị trí mà bảo trư sắp rơi xuống.

Lôi điện dù sao cũng là linh thú, còn xa mới tiện tay như Hạ Nhất Minh, bởi thế khi Hạ Nhất Minh ôm lấy bảo trư trên không, nó khẽ chớp đôi mắt lớn, như oán hận tại sao nó không có đôi tay như nhân loại.

Hạ Nhất Minh hoài nghi hỏi:

- Bảo trư. Ngươi lại làm trò quỷ quái gì vậy?

Biểu hiện của bảo trư lại thêm phần nịnh nọt như muốn che giấu sai lầm vừa rồi.

Lắc đầu, Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói:

- Ngươi phải nhớ kỹ, bất luận tình huống nào cũng không được kiêu căng tự mãn, nếu ngươi không chuẩn bị kỹ càng đừng mong có thể tiến giai cảnh giới cao hơn.

Bảo trư khẽ gật đầu, chỉ là không cách nào nói ra nên không hiểu nó đang nghĩ gì.

Hạ Nhất Minh đặt bảo trư xuống đất, mỉm cười nói:

- Tiểu tử kia, chúng ta đánh một trận xem sao.

Bảo trư khẽ ngẩn, sau đó kêu lớn tiếng, bốn chân như chớp gắt gao bám lên đùi Lôi điện, làm bộ dạng có chết cũng không chịu.

Hạ Nhất Minh vừa bực mình lại vừa buồn cười, nói:

- Ta muốn thử xem ngươi có thể phát huy uy lực thần binh lợi khí tới tình trạng nào. Thế này đi, nếu biểu hiện của ngươi khiến ta hài lòng, hai kiện thần binh đó vĩnh viễn thuộc về ngươi.

Bảo trư nghiêng đầu do dự giây lát rốt cuộc cũng buông lỏng bốn chân.

Hạ Nhất Minh ngẩn ra, hắn vừa rồi chỉ thuận miệng nói mà thôi, thần binh lợi khí đã bị bảo trư quang hóa sao còn có thể lấy lại được chứ?

Nhưng hắn cũng không ngờ bảo trư lại tỏ thái độ kiên định tới vậy.

Nhẹ nhàng vỗ nhẹ trên đầu tiểu tử kia, Hạ Nhất Minh gật đầu tán thưởng, dừng một chút nói tiếp:

- Nhớ kỹ, không thể tùy tiện rống loạn lên, nếu không đó chính là thất bại.

Bảo trư rống một tiếng uy lực thật lớn, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không nhịn được cảnh giác kinh hãi. Nếu cứ để nó không hạn chế mà rống bừa bãi, e rằng bất luận kẻ nào gặp nó đã chạy trối chết.

Bảo trư lại gật đầu, nghe được lời Hạ Nhất Minh nói, đôi mắt nó rốt cuộc cũng ngưng trọng hẳn.

Mặc dù vẻ ngưng trọng xuất hiện trên bộ dạng của bảo trư có vẻ kỳ quái nhưng không nghi ngờ giờ phút này nó khác hoàn toàn so với trước đây. Trên thân thể nó khí tức tỏa ra cũng không giống như trước. Cho dù là khi trên Quỷ Khốc Lĩnh đối mặt với cái đuôi

Long xà, cho dù tại Thâm sơn đồ đằng trước vô sỗ cao thủ, nó cũng chưa từng chăm chú như vậy.

Hạ Nhất Minh trong lòng xuất hiện cảm giác vui mừng, gương mặt hắn không che giấu vẻ tươi cười đắc ý.

Cảm giác này giống như tận mắt thấy được hài tử của mình đạt được thành tựu xuất sắc vậy, ngay cả bản thân hắn cũng vì thế mà cảm thấy tự hào.

Nhưng bảo trư lúc này rõ ràng không biết Hạ Nhất Minh đang nghĩ gì, nó đang cố gắng lấy lực lượng lớn nhất bộc lộ ra.

Một luồng sáng từ đỉnh đầu nó phong lên cao.

Đây chính là quang hỏa từ đinh ba chín răng lúc trước bảo trư quang hóa.

Cảm nhận được cỗ khí tức khổng lồ này, sắc mặt của Hạ Nhất Minh cũng ngưng trọng hẳn.

Theo đó đinh ba chín răng sau khi bắn lên cao nhất thời hóa thành chín đoàn quang hỏa thật lớn vần vũ trên không trung.

Hạ Nhất Minh hai mắt mở lớn, hắn không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí. Chín chiếc răng kia vốn là tinh hoa của chín đầu Hỏa long ngưng tụ Hỏa lực tạo thành, không ngờ lúc này biến ngược trở lại thành Hỏa long.

Khóe miệng nhếch lên, Hạ Nhất Minh không khỏi cười khổ.

Bảo trư không ngờ có thể biến mình thành một Cửu Long Lô mô phỏng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.