Trên biển, một đầu Thiết Giáp Bối Long đang di chuyển với tốc độ nhanh chóng.
Hễ là địa phương nó đi qua thì nơi đó chợt biến thành một đống hỗn loạn, vô số sinh vật hải dương giống như gặp phải đại họa đều liều mạng bỏ chạy sang các hướng khác nhau. Các đầu thánh thú, linh thú đang ở trong vùng hải vực của mình diễu võ dương oai thì khi cảm nhận được khí tức thần thú trên người nó đều nhanh chóng bỏ chạy ra xa.
Thần thú di chuyển qua cũng không chỉ kinh động tới thánh thú bình thường mà thôi, trong biển rộng mênh mông từ khi thiên địa chi lực khôi phục tới nay thì những đầu thánh thú đỉnh phong có huyết mạch thần thú tấn giai lên thần thú không chỉ có đầu Thiết Giáp Bối Long này.
Mà cơ hồ mỗi một đầu thần thú ngoài biển đều có lãnh địa thuộc về nó, Thiết Giáp Bối Long xuất hiện rõ ràng đã gây chú ý tới bọn chúng. Chỉ là sau một đoạn đường dài theo dõi thấy nó giống như có lửa đốt ở sau mông liên tục bỏ chạy đành buông tha ý định truy đuổi.
Nó cũng không phải là sợ đầu thần thú Thiết Giáp Bối Long này vô duyên vô cớ xông vào lãnh địa của mình, mà là sau một hồi dò xét phương hướng di chuyển của nó thì đã mơ hồ đoán ra được mục đích.
Một khi nghĩ tới nơi kinh khủng đó thì bọn chúng đành buông tha ý định đuổi theo đầu Thiết Giáp Bối Long này.
Thần thú tu luyện cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì, chúng nó không nghĩ muốn chỉ vì một chuyện nhỏ mà cuối cùng phải bỏ mạng.
Mặc dù sau khi tấn chức thần thú đã mang lại cho chúng nó tự tin rất nhiều, vốn nó tưởng rằng sẽ không còn để nơi đó ở trong lòng nữa. Vậy mà khi sự việc xảy ra trước mặt thì bọn chúng mới bi ai phát hiện ra, nguyên lai bọn chúng vẫn không thề kiềm chế được bóng ma trong lòng mình.
Đầu Thiết Giáp Bối Long ở sát mặt biển di chuyển với tốc độ nhanh nhất có thể, cuối cùng tới một ngày nó cảm giác được bản thân đã tiến vào trong vùng hải vực truyền thuyết.
Ở chỗ này quanh năm bị sương mù bao phủ, nghe nói cứ cách trăm năm thì đám sương mù náy sẽ tản ra một lần lộ ra một hòn đảo nhỏ đang trôi nổi trên biển. Không có bất cứ sinh vật nào biết hòn đảo nhỏ này cuối cùng sẽ dừng lại ở đâu, nhưng mỗi khi nơi nào đó bị nó ghé qua thì tất cả những sinh vật cường đại trong ngoại hải đều trở nên khẩn trương. Bởi vì vô luận là hòn đảo nhỏ này xuất hiện ở chỗ nào thì sinh mệnh lực lượng của những sinh vật cường đại đó đều bị lấy mất, hơn nữa dù chúng phản kháng thế nào thì cũng không thoát khỏi số mệnh cuối cùng.
Nếu như không phải đầu Thiết Giáp Bối Long này đã tấn chức thần thú thì nó sẽ không bao giờ dám tới địa phương này.
Ở trong sương mù du dự một hồi, nó không có ý tứ che dấu khí tức khổng lồ trên cơ thể mình.
Đương nhiên đây cũng không phải là nó muốn khiêu khích nhân vật thần bí kia, mà chính là muốn liên lạc với bằng hữu của mình.
Một lúc lâu sau, sương mù đột nhiên rẽ ra một khoảng, từ trong đó một đầu Kình Ngư màu trắng to lớn rẽ nước bơi ra.
- Lão bằng hữu, ngươi quả nhiên đã tấn chức thần đạo.
Từ trong miệng đầu Kình Ngư phát ra tiếng giống như loài người, nói:
- Ngươi đến thăm ta sao?
- Ta đến là muốn cầu ngươi trợ giúp. - Thiết Giáp Bối Long thở phào nhẹ nhõm một hơi, khi nhìn thấy đầu Kình Ngư từ trong sương mù bơi ra nó mới yên lòng.
Khi còn chưa tấn chức thần đạo, ngàn năm trước nó đã cùng với đầu Kình Ngư này đánh một trận, hơn nữa kết thúc cuối cùng lại làm thỏa mãn đôi bên. Cơ hồ cứ trăm năm chúng nó lại gặp mặt một lần để trao đổi với nhau một chút, từ từ đầu Thiết Giáp Bối Long cũng biết được lai lịch của Kình Ngư. Mãi cho tới bây giờ nó phải chật vật chạy khỏi khu hải vực của mình để chạy tới đây tìm sự trợ giúp, Bạch Kình đưa ánh mắt chăm chú nhìn thân thể lão bằng hữu, mặc dù Thiết Giáp Bối Long đã khôi phục lại lực lượng của mình, chiếc lưng bị thiêu cũng khôi phục gần như lúc đầu, nhưng ở trên đó vẫn còn sót lại một ít dấu vết khó lành.
- Là ai đã đả thương ngươi? - Bạch Kình phẫn nộ hỏi:
- Là vương giả vùng hải vực nào?
Con Thiết Giáp Bối Long lắc đầu nói:
- Không phải là vương giả của hải vực mà là nhân loại.
- Thần đạo nhân loại? - Thanh âm của Bạch Kình nhất thời trở nên ngưng trọng hơn vài phần. Nó không giống với các thần thú khác bởi vì nó phục vụ cho nhân loại cho nên đối với cường giả nhân loại khá là kiêng kỵ.
- Thần đạo nhân loại có hình dáng như thế nào?
Thiết Giáp Bối Long đem tao ngộ gặp phải kể lại chi tiết một lần, nó đương nhiên không biết lai lịch của những người đó, bất quá nếu xông vào vùng hải vực của nó thì tám chín phần là vì thần đan trong cơ thể nó.
Một lúc lâu sau, thanh âm Bạch Kình có chút âm u nói:
- Ngũ thải quang mang? Còn có cả Lôi Điện chi lực? Ta nghĩ là đã biết ai để ý tới thần đan của ngươi rồi.
Thiết Giáp Bối Long vui mừng nói:
- Giúp ta báo thù đi.
- Chờ một chút, những người đó rất cường đại, bất quá ngươi yên tâm, chủ nhân của ta cũng đang đối phó bọn họ. Ngươi hãy chờ tin tốt của ta, khẳng định là sẽ khiến cho ngươi hài lòng - Bạch Kình tự hào nói.
Đối với chủ nhân của mình, nó tin tưởng tới mức gần như trở thành mê tín.
Thiết Giáp Bối Long nhìn sương mù ở xung quanh, trong ánh mắt to lớn của nó lúc này lóe lên quang mang kính sợ.
Trên mặt biển có một đầu bạch mã chậm rãi di chuyển, ở trên đó Hạ Nhất Minh ôm Bảo Trư trong lòng cùng với Bách Linh Bát cưỡi Bạch Mã Lôi Điện hướng về phía đại lục đi tới.
Lúc này hắn hồn nhiên không biết bản thân đã phải chịu oan uổng rất lớn thay cho Ngao Mẫn Hành, bất quá cho dù hắn biết thì cũng không dễ dàng để ở trong lòng.
Thần đạo nhân loại bình thường sẽ không tự nhiên tiến ra ngoại hải, và các thần thú ở ngoại hải cũng như vậy không bao giờ dễ dàng tiến vào trong đại lục.
Thần thú ngoại trừ việc có được lực lượng cường đại, đồng thời cũng là tài liệu đoán tạo tốt nhất, thần đan của chúng có tác dụng vô cùng lớn, không chỉ nhân loại muốn có mà các thần thú khác cũng không dễ dàng bỏ qua.
Ngoại hải thần thú một khi rời khỏi biển tiến vào đất liền thì sẽ tạo thành tình cảnh rất hỗn loạn, chúng nó chẳng những bị thần đạo nhân loại liên thủ truy sát, mà ngay cả các thần thú trên đất liền cũng muốn đuổi giết, bọn họ chỉ mong có thể đem từng tấc cơ thể của bọn chúng ra mà sử dụng.
Đây chính là quy củ đã tồn tại vô số năm qua giữa đại lục và ngoại hải, nếu không như thế thì mỗi một đầu ngoại hải thần thú có thể tạo ra lực phá hoại rất lớn, chỉ trong thời gian vài năm là có thể khiến cho đại lục biến mất khỏi thế giới này. Cho nên đám người Hạ Nhất Minh mặc dù ở trong ngoại hải đuổi giết một đầu Thiết Giáp Bối Long nhưng chỉ thoáng cái là quên.
Tốc độ của Bạch Mã Lôi Điện cũng không phải là nhanh, nó không vội vàng chạy đi mà nhàn nhã di chuyển trên mặt biển.
Phía trước mơ hồ xuất hiện một cái chấm đen, Hạ Nhất Minh đưa ánh mắt nhìn về phía xa cười nói:
- Chúng ta đã gặp được chiến thuyền thì có nghĩa là bây giờ đã đến được con đường giao thông trên biển a.
Thuyền lớn ra biển cũng không thể giống như thần đạo cường giả không kiêng kỵ gì, bọn họ đều có hàng quá cố định cho nên không có chút nào dám sơ sẩy. Đám người Hạ Nhất Minh chậm rãi di chuyển trên biển, mãi cho tới giờ phút này mới nhìn thấy chiến thuyền của nhân loại.
Ánh mắt Bách Linh Bát đột nhiên sáng lên, nửa ngày sau mới nói:
- Chiếc thuyền phía trước nhìn quen quen, nhưng ta không nghĩ ra được là đã gặp ở đâu....
Trong lòng Hạ Nhất Minh hơi động nghĩ tới lúc còn ở trong Thủy Tinh Cung đôi mắt Bách Linh Bát cũng từng lóe lên quang mang linh động như vậy.
Hắn kiên trì tin tưởng, Bách Linh Bát khẳng định có thể khôi phục lại được trí nhớ về đoạn giờ gian trước ở cùng bọn hắn. Có lẽ bây giờ còn chưa được, nhưng hắn sẽ dần dần nhớ ra, cuối cùng sẽ có một ngày nhớ lại toàn bộ.
Thân hình hơi động, hắn đi tới phía sau Bách Linh Bát nói:
- Bách huynh, hãy cho ta nhìn thấy cờ hiệu của chiếc chiến thuyền kia.
Hạ Nhất Minh đương nhiên không quan tâm tới một chiếc chiến thuyền, nhưng nếu như Bách Linh Bát nói nó có chút quen thuộc thì hắn lại để tâm tới. Chỉ cần có bất cứ thứ gì khiến cho Bách Linh Bát nhớ lại được thì hắn sẽ không keo kiệt một chút thời gian và tinh lực để tìm kiếm.
Bách Linh Bát tựa hồ cũng hơi do dự một chút, sau đó phía sau gáy bị biến dạng đi.
Trên miệng Hạ Nhất Minh lộ ra nụ cười nhẹ, hắn cố ý không nhắc tới Bách Linh Bát nên làm thế nào, nhưng cuối cùng không ngờ hắn cũng làm được điều mà mình yêu cầu.
Khi nhìn thấy vào trong màn hình sau gáy Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh cuối cùng cũng nhìn thấy được chiếc chiến thuyền mà Bách Linh Bát gọi là quen thuộc kia.
Chiếc chiến thuyền này không chỉ có mình Bách Linh Bát thấy quen thuộc, mà ngay cả Hạ Nhất Minh cũng có cảm giác như vậy, hắn ngưng thần nhìn kỹ một hồi, trên ngọn cờ đang tung bay có viết một chữ "Hoắc" to tướng.
Chớp mắt hai cái, Hạ Nhất Minh không khỏi bật cười một tiếng, khi nhìn thấy chữ này hắn đã biết được lai lịch của chiếc chiến thuyền.
Đông hải Bồng Lai Tiên Đảo Hoắc gia đối với hắn mà nói không hề có chút xa lạ nào, mặc dù từ Đông hải tới Tây Bắc ngàn dặm xa xôi, nếu để cho một người bình thường chậm rãi hành tẩu thì dù tốn một năm thời gian cũng không nhất định có thể thuận lợi tới nơi. Hơn nữa dọc đường đi còn có rất nhiều hung hiểm, trừ khi có được thực lực cường đại nếu không chẳng có người bình thường nào chịu đi.
Nhưng mà, Hạ gia trang hôm nay đối với Hoắc gia ở Đông Hải không hề cảm thấy xa lạ, bởi vì cứ hàng năm Hoắc gia đều phái người từ ngàn dặm xa xôi tới. Dựa theo cách làm của Hoắc gia thì trước đó phải một năm phái người mang theo lễ vật xuất phát cho đến mãi năm thứ hai mới có thể an toàn tới được Hạ gia trang.
Nhưng cho dù là phiền toái như vậy thì mấy năm qua Hoắc gia chưa bao giờ bỏ mất một bữa tiệc đón năm mới nào của Hạ gia trang.
Nghị lực cỡ này thì vô luận là bất cứ thế gia nào cũng đều đáng khen.
Hạ Nhất Minh mặc dù cũng không để ý mấy thứ này, nhưng nhiều ít thì cũng đã từng nghe nói qua.
Do dự một chút, Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vỗ vai Bách Linh Bát, nói:
- Lôi Điện, chúng ta đến đó xem.
Bách Linh Bát lập tức khôi phục lại nguyên dạng, cả người lại trở nên ngây ngốc như trước.
Lôi Điện hí lên một tiếng dài rồi chậm rãi di chuyển về phía chiếc chiền thuyền nọ, nó cùng với Hạ Nhất Minh tâm ý tương thông cho nên cũng biết đây không phải là muốn gặp người của Hoắc gia mà là muốn Bách Linh Bát tiếp xúc lại với những thứ quen thuộc khi trước. Mặc dù bọn họ cũng không biết điều này có thể trợ giúp cho Bách Linh Bát khôi phục lại trí nhớ hay không, nhưng bọn họ nếu không làm thì hy vọng ngày Bách Linh Bát phục hồi còn rất xa.