Vũ Thần

Chương 377: Q.6 - Chương 377: Suy đoán (1)






Trước mặt Hạ Nhất Minh quả thật là xuất hiện một đôi điển hình người thú.

Kỳ Lân thú dài tới năm thước, chiếc miệng khổng lồ, từ trong miệng thổi ra những luồng khói mang theo khí thế ngút trời. Bất quá Hạ Nhất Minh từ trong những làn khói đó có thể ngửi ra được mùi của lưu hoàng, điều này nói cho hắn biết Kỳ Lân thú có thể phun ra lửa.

Phía trên lưng Kỳ Lân thú có một vị trung niên nhân đang ngồi ngay ngắn.

Vị trung niên nhân này nhìn qua thì không phải là lớn tuổi, khuôn mặt bình thường không có điểm gì đáng chú ý, nhưng trong đối mắt tựa hồ như chứa đựng một loại lực lượng thần kỳ nào đó. Loại lực lượng này tựa hồ có thể giao tiếp với thiên địa vạn vật, cùng với bất cứ thứ gì cũng có thể dễ dàng trao đổi.

Hạ Nhất Minh thầm nghĩ, trách không được Bách Linh Bát lại nói là nhân thú, trong thiên hạ chỉ sợ danh hiệu nào so với hai từ "nhân thú" thích hợp hơn. Ôm quyền, Hạ Nhất Minh nói:

- Kỳ Lân thánh chủ đại nhân.

Hắn cũng không xuống ngựa để bái kiến, mà gi như Kỳ Lân thánh chủ, ngồi ngay ngắn trên lưng Bạch Mã Lôi Điện sử dụng bối phận ngang hàng chào hỏi. Hắn đã gặp qua nhiều cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong, cho nên bây giờ có đối mặt với cường giả cùng đẳng cấp trong lòng vẫn không hề dao động chút nào.

Kỳ Lân thánh chủ cười nói:

- Hạ Nhất Minh, Tây Bắc Thiên Trì Đế Thích Thiên đem tấm biển thiên hạ đệ nhất tới Hạ gia trang, lão phu lần này tới tìm ngươi là muốn xem ngươi có xứng đáng với tấm biển đó không.

Hạ Nhất Minh bật cười một tiếng, ngay những ngày đầu tiên khi Hạ gia trang được treo tấm biển này lên, hắn đã có một loại cảm giác, đó chính là bản thân hắn sắp phải nghênh đón sự khiên chiến của các cao thủ chí cường trong thiên hạ.

Bất quá, đối với điều này Hạ Nhất Minh vẫn tương đối tự tin chỉ bằng vào lực lượng Quang Ám hợp bích và thiên địa chi uy do hắn nắm giữ thì tuyệt đối có thể đứng ở thế bất bại.

- Thánh chủ đại nhân, đây bất quá là Đế Thích Thiên huynh quá khen mà thôi, thật sự tại hạ không đảm đương nổi. - Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vung tay lên, mặc dù hắn không hề úy kỵ đối phương, nhưng cũng không thể ngu ngơ mà thừa nhận được.

Kỳ Lân thánh chủ cất tiếng cười to, nói:

- Hay cho một câu không đảm đương nổi.

Hắn thu liễm lại nụ cười, nghiêm mặt nói:

- Từ xưa tới nay, văn không có thứ nhất, võ không có thứ hai, ở Đông Tây phương đại lục các văn tự đều ghi lại chỉ có hai vị tiền bối là đạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất. Mà ngươi.....

Hắn chăm chú nhìn về phía Hạ Nhất Minh, nói:

- Ngươi là người thứ ba.

Hạ Nhất Minh giật mình một cái, hắn đương nhiên biết danh hiệu thiên hạ đệ nhất của phương Đông khẳng định chính là Ngũ Hành lão tổ sáng lập ra Ngũ Hành môn, nhưng danh hiệu này ở phương Tây thì hắn lại không biết là ai. Dù sao đối với Hạ Nhất Minh mà nói, phương Tây xa xôi quả thật đã vượt quá mức hiểu biết của hắn....

Tâm niệm vừa chuyển, Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:

- Thánh chủ đại nhân, theo như ngài nói thì hai vị tiền bối đó hẳn là người ở trong niên đại thần đạo?

Kỳ Lân thánh chủ chậm rãi gật đầu nói:

- Không sai, hai người bọn họ không chỉ ở trong niên đại thần đạo, mà còn được tất cả người tu luyện của phương Đông và phương Tây tôn sùng nhất. Bọn họ đã để lại cho người tu luyện vô số tài phú, hơn nữa cũng là người tu luyện vĩ đại nhất.

Hắn nói những lời này trong ánh mắt hiện lên một tia nghiêm nghị, hiển nhiên đây hoàn toàn là những lời thật tình, không có nửa điểm giả dối. Hạ Nhất Minh giật mình, trong ánh mắt không khỏi toát lên quang mang nghi hoặc.

Thiên hạ đệ nhất đương nhiên là được người tu luyện sùng kính, nhưng không cần phải khoa trương tới mức như vậy chứ.

Tựa hồ từ vẻ mặt Hạ Nhất Minh nhìn ra chút nghi ngờ trong lòng hắn, Kỳ Lân thánh chủ khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Hạ Nhất Minh, ngươi hẳn là không biết phương Tây Thiên Đường Địa Ngục cùng với phương Đông Sinh Tử Giới làm thế nào mà xuất hiện chứ?

Sắc mặt Hạ Nhất Minh thay đổi, hắn kinh hô:

- Là do bọn họ sáng lập lên sao?

Kỳ Lân thánh chủ hơi gật đầu, nói:

- Ngươi cho rằng công tích của bọn họ như thế nào?

Vẻ mặt Hạ Nhất Minh lập tức trở nên nghiêm nghị:

- Quả nhiên là thiên hạ vô song.

Thiên Đường Địa Ngục của phương Tây thì hắn không biết thế nào, nhưng phương Đông Sinh Tử Giới thì mang lại cho các tôn giả đời sau rất nhiều hiệu dụng. Đặc biệt là với tình trạng thiên địa chi lực suy yếu diện rộng hiện nay, nếu không có kinh nghiệm vượt qua Sinh Tử Giới, như vậy trong thiên hạ hiện nay số lượng Ngũ Khí đại tôn giả cùng với Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả sẽ phải giảm bớt một nửa, thậm chí còn ít hơn.

Hít sâu một hơi, Hạ Nhất Minh đối với hai viij tiền bối nổi danh kia cũng cảm thấy bội phục, công tích như thế không hổ là thiên hạ đệ nhất.

Kỳ Lân thánh chủ liếc mắt nhìn qua Bạch Mã Lôi Điện một cái, nói:

- Lão phu sớm đã nghe nói qua đầu thánh thú này của ngươi có tốc độ thiên hạ vô song, hôm nay so tài thử quả nhiên không hề phóng đại, ngay cả Kỳ Lân thú cũng chỉ tương đương nó mà thôi.

Hạ Nhất Minh đắc ý cười một tiếng, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve chiếc cổ trắng của con Bạch Mã Lôi Điện, Bạch Mã lập tức quay đầu lại đưa lưỡi ra liếm nhẹ lên bàn tay của hắn.

Đôi mắt Kỳ Lân thánh chủ hiện lên một tia kỳ dị, hắn hiển nhiên là cảm ứng được Hạ Nhất Minh cùng Bạch Mã Lôi Điện có tình cảm rất sâu đậm. Mặc dù bọn họ không trải qua nghi thức bạn sinh linh thú nhưng mức ăn ý giữa hai người đã không hề kém hơn khi trải qua nghi thức bạn sinh linh thú.

Loại chuyện kỳ dị này cho dù là hắn ở trong Đồ Đằng bộ tộc cũng cảm thấy vô cùng khó tin.

Loài người cùng Linh thú dưới tình huống bình thường mà đạt được độ ăn ý tới mức này thì chỉ sợ ngay cả từ thời thần đạo tới nay cũng không ai có thể làm được. Sắc mặt Kỳ Lân thánh chủ dần trở lại bình thường nói:

- Lão phu lần này tới đây là muốn cùng ngươi luận bàn một trận, xem ai mới chính thức là thiên hạ đệ nhất.

Hạ Nhất Minh hơi giật mình một cái, lập tức hiểu được, Đế Thích Thiên khẳng định không đem chuyện thần đạo Ngưng Huyết Nhân nói ra ngoài, nếu không Kỳ Lân thánh chủ dù có là kẻ ngu cũng không đến khiêu chiến hắn.

Hắn nhìn chăm chú vào Kỳ Lân thú, cười cười nói:

- Chúng ta luận bàn thế nào? Là công bình "một chọi một" sao?

Đồ Đằng bộ tộc lấy nhân thú hợp nhất để khiêu chiến với các cao thủ bên ngoài, loại chuyện này sớm đã bị vô số người lên án, nhưng từ đầu đến cuối cũng không ai có thể thay đổi được cách làm của bọn họ.

Kỳ Lân thánh chủ cười to một tiếng nói:

- Hạ Nhất Minh, lão phu có bạn sinh thánh thú, ngươi không phải cũng có Lôi Điện sao? Chúng ta hãy cùng lấp phương pháp nhân thú hợp nhất để quyết đấu một lần đi.

Hạ Nhất Minh khẽ hừ một tiếng, Kỳ Lân thánh chủ nói thật dễ nghe a, nhưng trên thực tế trong lòng bọn họ đều biết.

Bạch Mã Lôi Điện mặc dù đã tấn chức thánh thú đỉnh phong, nhưng thời gian nó tấn chức còn rất ngắn, vô luận thế nào cũng không thể cùng với Kỳ Lân thú đã thành danh mấy trăm năm so sánh được.

Tuy nhiên, trong ánh mắt Hạ Nhất Minh lại lóe lên một tia trào phúng, hắn không chút do dự nói:

- Nếu thánh chủ đại nhân đã có hứng thú như vậy, Hạ mỗ nguyện ý phụng bồi.

Bạch Mã Lôi Điện hưng phấn hí lên một tiếng dài, bốn vó liên tục động, trên người nó dâng lên chiến ý ngút trời. Lúc đầu còn tưởng rằng trận chiến này sẽ không xảy ra, vậy mà chỉ chớp mắt cái đã có thể giao thủ với người ngang sức, tự nhiên là làm cho nó hưng phấn mãi không thôi. Trong lòng Kỳ Lân thánh chủ dâng len một tia dự cảm bất an.

Lần này hắn tới đây quả thật là không cam lòng với tấm biển "thiên hạ đệ nhất" treo ở Hạ gia trang, nhưng cũng còn một mục đích khác, chính là muốn cùng với Hạ Nhất Minh giải quyết nốt những ân oán trước đây giữa hắn và Đồ Đằng bộ tộc.

Bất quá, hắn đã từ những lời đồn đại trong thiên hạ biết được chi tiết về Hạ Nhất Minh, lại càng hiểu rõ hắn nắm giữ Quang Ám hợp bích chi lực của phương Tây.

Đối mặt với loại lực lượng trong truyền thuyết này, trong lòng Kỳ Lân thánh chú đã không hề nắm chắc được, cho nên hắn mới đề xuất loại phương thức lấy "một chọi một".

Bởi vì hắn tin tưởng, mình cùng với Kỳ Lân thú so với đối phương và Bạch Mã Lôi Điện thì cường đại hơn.

Phương thức tu luyện của thánh thú hoàn toàn bất đồng, chúng nó tu luyện là do nhiều ngày tích tụ mà thành, cho nên Kỳ Lân thú đã tiến giai mấy trăm năm có thực lực khẳng định hơn xa so với Bạch Mã Lôi Điện vừa tiến giai.

Lúc Kỳ lân thánh chủ đưa ra yêu cầu này đã chuẩn bị tốt tinh thần nghe Hạ Nhất Minh từ chối, chỉ là chuyện xảy ra ngoài dự liệu của hắn. Hạ Nhất Minh lại bình tĩnh đáp ứng, điều này làm cho trong lòng hắn nổi lên một tia bất an.

Bởi vì hắn tuyệt đối không tin, Hạ Nhất Minh không biết được chênh lệch trong phương thức quyết đấu này. Hơn nữa đầu Bạch Mã Lôi Điện đang hưng phấn kia lại càng làm cho hắn phải giật mình mãi không thôi.

- Bảo Trư, ngươi mau rời xa ra. - Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vỗ đầu Bảo Trư dặn dò:

- Chờ sau khi đánh xong trận này ngươi hãy tiếp tục chơi đùa.

Bảo Trư ngước cái đầu của mình lên nhìn Hạ Nhất Minh, trong ánh mắt tràn ngập sự bất mãn.

Kỳ Lân thánh chủ nhíu mày một cái, trong lòng thầm nghĩ, người này quả nhiên là cuồng vọng, hắn hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Bảo Trư, lại đây.

Bảo Trư ở trong lòng Hạ Nhất Minh vươn chiếc đầu nhỏ bé của mình ra, nó không chút do dự lầm bầm vài tiếng, rồi lắc đầu như điên.

Hạ Nhất Minh cảm thấy kỳ lạ, nhưng ngay sau đó đã hiểu được, trưởng bối của Bảo Trư chính là Thánh Long đị nhân của Đồ Đằng bộ tộc, chỉ là cuối cùng không biết vì lý do gì mà phó thác nó cho Đế Thích Thiên. Như vậy, nó có quen biết với Kỳ Lân thánh chủ tự nhiên là chẳng có gì lạ.

- Bảo Trư, ngươi trước tiên tránh ra. - Kỳ Lân thánh chủ cũng không có tức giận khiển trách, ngược lại ôn hòa nói:

- Chúng ta giao thủ chỉ là bàn luận vũ kỹ, không hề có ý định dồn đối phương vào chỗ chết.

Hạ Nhất Minh cười hắc hắc vài tiếng, hắn cũng hiểu rõ được tâm ý của đối phương, đó chính là muốn để cho Bảo Trư rời xa nơi này thì mới có thể tận lực đánh một trận. Tuy nhiên, vô luận hai người nói thế nào Bảo Trư vẫn quật cường không chịu rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.