Nhìn theo phương hướng Hạ Nhất Minh rời đi, Từ Quân có thể mơ hồ thấy được một điểm quang mang màu trắng đang dần dung nhập vào xung quanh, trong lòng hắn mơ hồ có một loại cảm giác. Có lẽ thật sự ở phía xa đang có người theo dõi.
Đưa mắt nhìn bốn phía, hắn nhanh chóng thu lại lều vải cất đi, kỳ thật với tu vi của hắn thì không có khả năng chết rét. Nhưng mà, giờ phút này trong lòng hắn đang yên lặng cầu khẩn, hai vị siêu cấp cường giả tranh đấu ngàn vạn lần đừng dẫn tới cảnh người sống ta chết, nếu không để hắn lại nơi này cho gió lạnh thổi thì cũng không thật sự tốt.
Cưỡi Bạch Mã Lôi Điện nhanh chóng quay lại phía sau, Hạ Nhất Minh tin tưởng người nọ khẳng định không có chỗ nào để ẩn trốn. Nhưng mà, sau một lát sắc mặt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia sắc thái kỳ dị.
Khi hắn cưới Bạch Mã Lôi Điện quay trở lại đường cũ, hắn có thể cảm ứng được cỗ sát khí cường đại ở phía xa cũng đồng dạng quay đầu chạy đi.
Ngay từ lúc đầu, trong lòng Hạ Nhất Minh còn cười lạnh một tiếng, muốn so sánh tốc độ với Bạch Mã Lôi Điện quả là tự tìm tử lộ. Nếu người này bay trên bầu trời thì còn có cơ hội cắt đuôi Bạch Mã Lôi Điện mà chạy đi, nhưng ở trên mặt đất so sánh tốc độ thì.....
Lúc này, cảm giác duy nhất của Hạ Nhất Minh là hắn gặp phải một kẻ điên.
Nhưng mà không bao lâu, sắc mặt Hạ Nhất Minh liền trở nên âm trầm, bởi vì hắn có thể khẳng định đối phương không phải là kẻ điên, mà là một người rất thâm trầm. Tốc độ của người này cũng rất nhanh, dĩ nhiên ngay cả Bạch Mã Lôi Điện cũng không thể đuổi kịp.
Sát khí cường đại vẫn ở phía trước, loại sát khí mãnh liệt này tràn ngập trên mặt đất và bầu trời, nhưng muốn cảm nhận được sự tồn tại của nó thì phải có tu vi tương đối.
Dưới cảnh giới tôn giả, bọn họ chỉ cảm thấy có chút không thải mái, thậm chí còn có chút bực mình mà không bi nguyên nhâ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Từ Quân không hề có cảm giác này.
Nhưng mà, trong quá trình Bạch Mã Lôi Điện truy kích, chẳng những tốc độ của người này cũng vô cùng nhanh, mà sát khí tràn ngập trên không trung cũng bắt đầu giảm bớt đi.
Tới lúc này, Hạ Nhất Minh đã hiểu được người này đang có ý dẫn dụ hắn, nếu không thì cũng không làm ra chuyện phức tạp như lúc này.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, chân khí toàn thân đuwocj điều động dần tiến nhập vào trong cơ thể Bạch Mã Lôi Điện.
Mặc dù hai người không trải qua nghi thức nhân thân thú hợp nhất, nhưng quan hệ giữa hai người không chút nào thua kém những người ở bộ tộc Đồ Đằng.
Người bình thường khi đem chân khí quán thâu vào linh thú không những không trợ giúp được gì ngược lại còn mang lại hậu quả vô cùng lớn. Nhưng Hạ Nhất Minh và Bạch Mã Lôi Điện thì khác, khi chân khí của Hạ Nhất Minh tiến vào trong cơ thể của Bạch Mã Lôi Điện thì lập tức kết hợp với lực lượng của thánh thú thành một.
Không khí quanh người Bạch Mã nhất thời xảy ra biến hóa vi diệu, chỉ trong chốc lát quang người đã xuất hiện mấy vòng tròn khí lưu.
Một tiếng hí dài vui mừng từ trong miệng Bạch Mã Lôi Điện phát ra, giống như được ăn doping, tốc độ của Bạch Mã Lôi Điện lập tức được tăng lên một cách nhanh chóng.
Trong lòng Hạ Nhất Minh âm thầm đắc ý, dù người phía trước có thực lực cường đại thế nào thì khi gặp phải tình huống hắn liên thủ với Bạch Mã Lôi Điện cũng có thể dễ dàng đuổi theo.
Chỉ là một lúc sau, sắc mặt Hạ Nhất Minh đại biến, những tia đắc ý trong mắt hắn biến mất hoàn toàn. Không có khả năng.... Trong lòng Hạ Nhất Minh đột nhiên xuất hiện một ý niệm.
Tốc độ của người phía trước cũng nhanh lên, mặc dù không thể vượt qua tốc độ của Bạch Mã Lôi Điện nhưng cũng không chút nào kém.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Hạ Nhất Minh bị kích thích, hắn mặc dù không để cho Bạch Mã Lôi Điện chạy chậm lại, nhưng trong lòng lại âm thầm cảnh giác.
Vùng đất Bắc Cương này, kỳ nhân dị sỹ quả thật không ít, dĩ nhiên có thể khiến cho hắn gặp một người có tốc độ so sánh được với Bạch Mã Lôi Điện, thậm chí còn muốn nhanh hơn một chút.
Phải biết rằng, lúc này tốc độ của Bạch Mã Lôi Điện là do nhân thú hợp nhất, nhưng vẫn như trước không thể đuổi kịp người ở đằng xa.
Do dựu một chút, Hạ Nhất Minh rốt cục lấy ra Truy Tung Khí ở trước ngực, hắn trầm giọng hỏi:
- Bách huynh, ngươi có ở trên đó không?
- Có. - Thanh âm trực tiếp vang lên đáp lại.
Gần đây Bách Linh Bát tựa hồ rất thích phi hành ở trên không, hơn nữa lại hay phi hành cùng với thần đạo Ngưng Huyết Nhân. Hạ Nhất Minh đối với chuyện này cũng không ngăn cản, chỉ để cho thần đạo Ngưng Huyết Nhân tận lực phối hợp cùng.
Trong lúc phi hành trên không, cả Bách Linh Bát lẫn thần đạo Ngưng Huyết Nhân đều tiến hành ẩn thân.
Lúc đó cho dù với mục lực của Hạ Nhất Minh cũng đừng mơ tưởng có thể tìm ra được tung tích của cả hai.
Nếu như không phải trong đầu thần đạo Ngưng Huyết Nhân vẫn còn một tia thần niệm của hắn, Hạ Nhất Minh cũng không dám xác định bọn họ có còn theo bên cạnh mình hay không.
- Sử dụng Thiên Lý Nhãn, nhìn giúp ta một chút. - Nét mặt Hạ Nhất Minh hơi đỏ lên, dừng lại một chút mới nói tiếp:
- Phía trước là ai?
Ngay lập tức, thanh âm của Bách Linh Bát chậm rãi vang lên:
- Ta đã nhìn qua.
Hạ Nhất Minh lập tức đem toàn bộ tinh thần chăm chú lại, ngay cả Bảo Trư trong lòng hắn cũng dỏng lỗ tai lên nghe:
- Đó không phải là người.
Hạ Nhất Minh hơi gật mình, vội vàng nói:
- Chẳng lẽ là thánh thú đỉnh phong của Bắc Cương?
Tuy nói rằng cấp bậc thánh thú không dễ dàng rời khỏi khu vực của mình, nhưng hoàn cảnh hôm nay lại khác, sự xuất hiện của Thiên Niên Băng Đảo đã kích thích chúng nó, cho nên có xuất hiện hai ba con cũng không phải là vấn đề lớn. Chỉ là, vận khí của bản thân hắn tựa hồ không tốt lắm, dĩ nhiên lại đụng phải một con trong số đó. Nhưng mà, Bách Linh Bát lại nói tiếp:
- Cũng không phải là thánh thú.
Hạ Nhất Minh nghe thấy những lời này thì lộ vẻ hồ nghi, hắn khẽ hừ một tiếng, nói:
- Không phải là người, cũng không phải là thánh thú, vậy thì là cái gì? Chẳng lẽ là quỷ hồn?
- Cũng không phải là quỷ hồn, bọn họ là nhân thú.
Bách Linh Bát bình tĩnh nói:
- Nhân thú? - Ánh mắt Hạ Nhất Minh lóe lên tinh quang, bản thân hắn chỉ nghe nói tới cầm thú, chứ chưa từng nghe nói tới loại quái vật nào như vậy.
- Nhân thú. - Bách Linh Bát tiếp tục bổ sung thêm một câu:
- Giống như các ngươi.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh trở nên cực kỳ khó coi nói:
- Ý ngươi là một người một thú?
- Đúng.
Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, tính nhẫn nại của hắn đã tới mức giới hạn, khẽ hừ một tiếng dữ tợn, nói chuyện với Bách Linh Bát thật là khó khăn a. Cũng may nếu đổi lại là người khác phỏng chừng không thể đoán được hàm ý của người này.
- Được rồi, người phía trước có hình dạng như thế nào? - Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ nói.
- Người nọ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mà thôi, nhưng hắn cưỡi chính là Kỳ Lân thú.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, lúc này hắn đã biết được thân phận của người phía trước.
Đồ Đằng bộ tộc Kỳ Lân thánh chủ đại nhan, cũng chỉ có người này mới có khả năng tranh đua tốc độ với Bạch Mã Lôi Điện.
Kỳ Lân thú, đây là một đầu siêu cấp thánh thú có huyết mạch của thần thú, hơn nữa nó đã thành danh mấy trăm năm, thậm chí cùng với Long Xà trong Quỷ Khốc Lĩnh đều là tồn tại cùng cấp bậc.
Muốn đuổi kịp đầu thánh thú này thì cho dù là Bạch Mã Lôi Điện cũng không phải việc dễ dàng. Đồng dạng, mặc dù khi tiến hành nhân thú hợp nh có thể kích phát tốc độ của Bạch Mã Lôi Điện, nhưng bọn họ cũng có năng lực như vậy.
Trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, bất quá khi biết được lai lịch của đối phương Hạ Nhất Minh cũng không có hứng thú tiếp tục chơi trò đuổi bắt nữa.
Hai chân hắn nhẹ nhàng kẹp chặt lại, Bạch Mã Lôi Điện hí lên một tiếng dài, mặc dù nó tuyệt đối còn chưa hết hứng, hơn nữa đối với việc mình không thể đuổi kịp đối phương cũng có chút không hài lòng. Nhưng nó đối với mệnh lệnh của Hạ Nhất Minh vẫn vô cùng nghe lời, hai chân dơ lên cao rồi mạnh mẽ hạ xuống đất.
Lúc này đây lực lượng dẫm xuống đất rất mạnh mẽ, ngay cả mặt đất cũng mơ hồ nứt ra, bởi vậy mới có thể thấy được Bạch Mã Lôi Điện rất không cam lòng.
Nhẹ nhàng vỗ về Bạch Mã Lôi Điện, Hạ Nhất Minh cất cao giọng nói:
- Kỳ Lân thánh chủ đại nhân rời đi, Hạ mỗ không tiễn.
Sau một lát, từ phía trước một thanh âm già nua truyền lại:
- Ngươi làm sao biết là lão phu?
Hạ Nhất Minh cất tiếng cười không dứt, trong lòng thầm nghĩ bản thân nên trả lời thế nào đây? Chung quy vẫn không thể nói thật được.
Đảo ánh mắt một vòng, hắn thu hồi lại nụ cười, cất cao giọng nói:
- Trong thiên hạ, nếu nói về tốc độ cũng chỉ có Kỳ Lân thú của Đồ Đằng bộ tộc mới có thể so sánh được với Bạch Mã Lôi Điện, chẳng lẽ điều này không phải sao?
Những lời này mặc dù có chút xảo trá, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì vẫn thấy hợp lý.
Sát khí từ phía xa đã lờ mờ đi rất nhiều, nhưng Hạ Nhất Minh vẫn có thể cảm ứng được cỗ sát khí này cũng đang đứng yên tại chỗ, điều này nói rõ sau khi bản thân nói ra lai lịch của đối phương, Kỳ Lân thánh chủ cũng ngừng lại.
- Ngươi nói không sai, nguyên lai là lão phu vẫn còn lộ ra sơ hở này. - Thanh âm hòa hoãn của Kỳ Lân thánh chủ vang lên.
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc vài tiếng, trong lòng thầm kêu xấu hổ, nếu không phải nhờ có Thiên Lý Nhãn của Bách Linh Bát, hắn làm sao có thể nhìn ra được thân phận chính thức của đối phương?
- Thánh chủ đại nhân dẫn Hạ mỗ tới nơi này không biết có điều gì chỉ giáo. - Hạ Nhất Minh cất cao giọng nói:
- Nếu thánh chủ đại nhân không vội, có thể lại đây gặp mặt một lần.
- Cũng tốt. Lão phu cũng muốn gặp thiên hạ đệ nhất Hạ Nhất Minh một lần.
Thanh âm Kỳ Lân thánh chủ chưa dứt thì một đạo tiếng rống từ phía trước vang lên. Đó là tiếng rống của linh thú, trong tiếng rống còn mơ hồ mang theo khí chất vương giả đặc thù.
Nếu các linh thú ở nơi này khi nghe thấy tiếng rống đó khẳng định sẽ sợ hãi mà nằm rạp xuống đất không dám động đậy.
Hai chân của Bạch Mã Lôi Điện cất lên cao, nó cũng phát ra một tiếng hí dài.
Tiếng kêu của hai đầu thánh thú vang lên luẩn quẩn ở xung quanh làm cho tất cả các mãnh thú trong vòng trăm dặm xung quanh phải thủ phục xuống. Vương giả thánh thú trong lúc chiến đấu bọn chúng không thể can dự vào. Một đạo bóng dáng kim sắc đột nhiên xuất hiện từ phía xa, nó nhanh chóng di chuyển về phía Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh không nói lời nào, nhẹ nhàng vuốt ve trấn an tâm tình hưng phấn của Bạch Mã Lôi Điện nếu không nó còn tưởng rằng mình muốn cùng đối phương động thủ. Hơn nữa đối thủ lần này có thực lực tương đương, một khi giao thủ khẳng định sẽ vô cùng đã tay. Đương nhiên chỉ cần có thể, Hạ Nhất Minh cũng không cho phép phát sinh chuyện này.
Bóng dáng người kia giống như thiểm điện lóe lên, chỉ vài cái đã tới trước mặt Hạ Nhất Minh, mặc dù biết rõ đây là lực lượng nhân thú hợp nhất, nhưng Hạ Nhất Minh cũng phải thừa nhận tốc độ của Kỳ Lân thú chỉ sợ không dưới Bạch Mã.