Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều cảm giác được không khí khẩn trương đang bao trùm xung quanh.
Hai người Dịch Trung Thiên và Từ quân đưa mắt nhìn nhau, bọn họ có đoán thế nào cũng không nghĩ ra được mục đích của Hạ Nhất Minh lại là tới Băng Cung.
Từ Quân là Băng Cung tuần sát sứ cho nên đối với địa hình Bắc Cương rất quen thuộc, sở dĩ hắn muốn là người dẫn đường bởi vì có một chút tâm tư khác. Bất quá hắn cũng có lòng tự tin rất lớn, dù là là tìm người thì hắn khẳng định cũng có thể thuận lợi tìm được.
Chỉ là, khi hắn biết mục tiêu của Hạ Nhất Minh là Băng Cung thì cũng phải giật mình, bởi vì mặc cho hắn nghĩ nát óc cũng không nhớ ra bổn môn từ khi nào có liên lạc với một cao thủ hàng đầu như vậy.
Ho nhẹ một tiếng, Dịch Trung Thiên trầm giọng hỏi:
- Hạ tiền bối, xin hỏi ngài tới Băng Cung có chuyện gì sao?
Với thực lực chênh lệch giữa hắn và Hạ Nhất Minh thì vốn không có tư cách hỏi câu này, nhưng bởi vì hắn là đệ tử Băng Cung, nếu không rõ nguyên do mà đưa đối phương về môn phái thì hắn thật sự phải lo lắng rất nhiều.
Trên mặt Hạ Nhất Minh vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, nói:
- Hạ mỗ không phải đã nói rồi sao? Lần này tới Băng Cung là muốn tìm vài vị bằng hữu.
Dịch Trung Thiên thở dài một hơi, nếu là vì bằng hữu mà đến thì tất nhiên không phải cừu địch. Hắn cười xấu hổ nói:
- Không biết Hạ tiền bối có giao tình với vị trưởng lão nào của bổn môn?
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời lên, hơi nhếch mép cười nói:
- Dịch huynh, đây là ngươi muốn thẩm vấn lai lịch của ta sao?
Sắc mặt Dịch Trung Thiên nhanh chóng thay đổi, hắn vội vàng khoát tay nói:
- Không dám. Tiền bối không nên hiểu lầm.
Ba người Trương Bách Lâm đều hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, ba người trong lòng đều muốn ám chỉ, ngươi dù muốn hỏi cũng không nên hỏi bây giờ chứ? Nếu không để cho Hạ tiên sinh tức giận giết chết mấy người chúng ta, phỏng chừng cũng không ai đứng ra nói giúp cho một câu.
Từ Quân vội vàng nói:
- Tiền bối bớt giận. Đám người vãn bối chỉ là muốn biết trước để có thể truyền tấn trở về cho môn phái sớm một chút.
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, nói:
- Không cần báo tin vui trước, ngươi đi theo ta đến Băng cung là được rồi.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Theo Hạ mỗ biết, Băng Cung tông chủ đã xuất quan, chẳng lẽ các ngươi còn phải sợ ta đến Băng Cung để gây rối sao?
Sắc mặt Dịch Trung Thiên đỏ ửng lên, xấu hổ nói:
- Vãn bối không dám.
Hai người bọn họ quả thật có lo lắng tới mục đích đến Băng Cung của Hạ Nhất Minh, nhưng bọn họ cũng biết nếu Băng Tiếu Thiên đã xuất quan, thì chính là lúc Băng Cung có một vị cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong tọa trấn. Dưới tình hu này, bọn họ hiển nhiên sẽ không tin Hạ Nhất Minh kéo đến đây để trả thù.
Hạ Nhất Minh vung nhẹ tay lên, nói:
- Hạ mỗ muốn nghỉ ngơi một chút, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai chúng ta xuất phát.
Đám người Dịch Trung Thiên vội vàng đứng lên, bọn họ cùng lúc khom người mang theo một chiếc túi đi ngoài, đây chính là chiếc túi có đựng những thứ của tiên thiên linh thú.
Hạ Nhất Minh lần này có được tài liệu và nội đan của thánh thú hiển nhiên là sẽ không đặt mấy con tiên thiên linh thú đó vào trong mắt.
Ba người Trương Bách Lâm sau khi bái tạ ơn lập tức cáo từ rời đi. Bọn họ lần này có thu hoạch rất lớn, trong đó sáu khối tiên thiên nội đan càng khiến cho lòng ba người cảm thấy bất an. Bất quá sau khi rời khỏi Bằng thành, bọn họ nhanh chóng quay trở về Đại Thân quốc, mãi cho tới khi về tới hoàn cảnh quen thuộc mới chính thức buông lỏng tâm tình được.
Sau một thời gian dài, bọn họ đã nghe vô số lời đồn đại, lúc đấy mới đoán ra được lai lịch của vị Hạ tiên sinh đó.
Hơn nữa bọn họ cũng hiểu được vì sao Hạ tiên sinh lại không thèm để ý tới vật có thể khiến cho vô số kẻ tranh nhau vỡ đầu chảy máu. Bởi vì với thân phận của hắn căn bản không hề để những vật này vào trong mắt.
Vừa nghĩ tới lần này tới Bắc Cương có được dịp may cùng với một vị Nhân Đạo Đỉnh Phong sóng vai tác chiến một trận, bọn họ đã cảm thấy vô cùng hưng phấn. Đối với bọn họ mà nói, đây là vinh quang lớn nhất mà không ai có được.
Sang tới ngày thứ hai, sáng sớm lúc Hạ Nhất Minh mở cửa ra, Dịch Trung Thiên đã chờ ở bên ngoài một lúc lâu, hơn nữa còn cung kính bẩm báo cho Hạ Nhất Minh biết Từ Quân đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, chỉ chờ hắn sẵn sàng là có thể xuất phát.
Hạ Nhất Minh cự tuyệt chiếc xe ngựa mà Dịch Trung Thiên chuẩn bị cho mình, hắn cưỡi Bạch Mã Lôi Điện cùng với Từ Quân nhanh chóng đi về phía Băng Cung.
Bên người Từ Quân mặc dù cũng có một đám người theo hầu, nhưng do Hạ Nhất Minh hơi trừng mắt một cái, hắn đã lập tức chuẩn bị gọn nhẹ, đuổi tất cả những người còn lại đi.
Những người khác mặc dù âm thầm nói, nhưng không có bất luận kẻ nào lo lắng cho an toàn của bọn họ.
Mặc dù bây giờ trên băng nguyên đang trải qua nạn thú triều biến dị, nhưng hai người này lại không phải là người bình thường, ngay cả Từ Quân cũng là một tiên theien cường giả, còn vị khách nhân thần bí kia thì có thể dễ dàng giết chết một đầu thánh thú.
Hai người liên thủ hành tẩu trên băng nguyên, trừ khi gặp phải thánh thú đỉnh phong trong truyền thuyết nếu không cũng không thể gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Chỉ là, đám người này cũng không biết, cho dù là thánh thú đỉnh phong thì bọn họ cũng không gặp chút nguy hiểm nào, mà ngược lại chính con thánh thú đó mới gặp nguy hiểm mới đúng.
Cánh tượng băng nguyên thì nơi nào cũng giống nhau, ngoại trừ địa hình lồi lõm khác nhau ra còn lại đều bị tuyết bao phủ. Bất quá điều này đối với hai người Từ Quân và Hạ Nhất Minh mà nói thì cũng không tạo thành bao nhiêu trở ngại. Từ Quân cưỡi ngựa mặc dù không thể so sánh với Bạch Mã Lôi Điện, nhưng cũng là một con bảo mã, tốc độ chạy trên đường của nó cũng không chậm. Hai người cũng không phải là di chuyển suốt cả ngày đêm, mà là ban ngày đi lại còn ban đêm thì hạ trại nghỉ ngơi.
Hạ Nhất Minh đối với phương thức này cũng không bài xích, hơn nữa việc hạ trại nghỉ ngơi cũng không cần hắn phải động thủ. Từ khi Từ Quân nhìn thấy thực lực chính thức của Hạ Nhất Minh đã đem tất cả mọi việc vơ vào người, đối đãi với Hạ Nhất Minh như với một vị trưởng bối của mình.
Đương nhiên, trên đường đi hắn cũng từng hai lần sử dụng những phương thức khác nhau để dò hỏi xem Hạ Nhất Minh định bái kiến vị trưởng lão nào của bổn môn, nhưng cả hai lần đều bị Hạ Nhất Minh khéo léo ứng phó cho qua. Hai lần dò xét không đạt được kết quả, Từ Quân lập tức thức thời không hỏi nữa, mà chuyên tâm an bài chỗ nghỉ ngơi ăn uống trên đường đi cho hai người.
Hạ Nhất Minh đối với an bài của hắn cũng không một chút nào dị nghị, đây là lần đầu tiên gặp phải một vị "trưởng bối" dễ tính như thế. Chỉ là điều duy nhất hắn lên án là Hạ Nhất Minh không thích tiến vào trong thành, cả quãng đường đi chỉ nghỉ ngơi ngoài hoang dã.
May là Từ Quân cũng là kẻ tài cao gan lớn, nếu không có kinh nghiệm vài lần như này, ngay cả hắn chỉ sợ cũng hỏng mất.
Một ngày nữa qua đi, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, Từ Quân ngừng lại, hắn khom người nói:
- Hạ tiền bối, chúng ta có thể hạ trại được chưa?
Hắn chỉ là theo thói quen lễ phép hỏi một chút mà thôi, bởi vì mấy ngày nay Hạ Nhất Minh không hề quan tâm tới việc này. Nhưng lúc này lại khác, Hạ Nhất Minh vung tay lên đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, tựa hồ phát hiện ra điều gì đó dị thường.
Sắc mặt Từ Quân lập tức trở nên nghiêm nghị, hắn đối với thực lực của Hạ Nhất Minh đã sớm bội phục, nếu như Hạ Nhất Minh phát hiện ra có gì đấy dị thường thì khẳng định không phải là chuyện nhỏ.
Một lúc lâu sau, Hạ Nhất Minh vẫn bảo trì tư thế như trước, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia nghi ngờ. Từ Quân cẩn thận hỏi:
- Hạ tiền bối, ngài có phát hiện gì sao?
Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng hỏi:
- Ngươi có cảm giác như mình đang bị theo dõi không?
- Theo dõi? - Từ Quân theo tiềm thức đưa mắt nhìn về phía sau, đề tụ chân khí bản thân lên lẳng lặng tìm kiếm một chút động tĩnh xung quanh. Nhưng chỉ sau một lát hắn lập tức buông tha cho ý định này. Bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không thể xác định được, thì hắn dù cố gắng tìm kiếm cũng không có kết quả.
- Tiền bối, vãn bối không cảm giác được. - Từ Quân nghiêm túc trả lời.
Hạ Nhất Minh yên lặng nhíu mày, ngày hôm nay trong lòng hắn có cảm giác tương đối quái dị, càng tới khi trời gần tối thì cảm giác này lại càng rõ ràng. Bất quá, loại cảm giác này cũng không mang theo sát khí, nhưng vẫn làm cho Hạ Nhất Minh rợn cả tóc gáy.
Bởi vì cỗ lực lượng này bao hàm sát khí quá nặng, mặc dù nó đã được che dấu đi cho nên mới không thể phát ra được sát khí tới cực điểm. Nếu người này ở trước mặt phóng xuất ra sát khí của mình, thì cho dù biết rõ đối phương không định gây thương tổn cho mình nhưng khẳng định có thể hù dọa cho người ta phải sợ hãi a.
Trong lòng hắn tấm tắc lấy làm kỳ, thiên hạ to lớn, cao thủ nhiều như mây, dĩ nhiên lại xuất hiện một cường giả có sát khí mạnh như vậy.
Trước đây, hắn tựa hồ đã cảm giác được một loại khí tức tương tự trên một Long Xà của Quỷ khốc Lĩnh. Có huyết mạch thần thú trong cơ thể, cho nên trải qua ngàn năm sinh sống Long Xà đã tích tụ lại sát khí cường đại trong cơ thể. Thế nhưng cỗ sát khí này cũng không phải là do trải qua quá trình chém giết sinh ra, mà còn do Âm Sát chi khí tràn ngập trong Quỷ Khốc Lĩnh gây nên.
Tuy nhiên, sau khi rời khỏi Quỷ Khốc Lĩnh, đây là lần đầu tiên Hạ Nhất Minh cảm ứng được sát khí nồng đậm như vậy ở trên thân một người. Giờ phút này, trong lòng Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm thấy hồi hộp, chẳng lẽ có người nghiên cứu cách sử dụng lực lượng của sát khí sao?
Nhẹ nhàng hạ ống tay áo xuống, Hạ Nhất Minh hít vào cơ thể một hơi không khí tươi mát, hắn từ từ nói:
- Từ Quân, hôm nay không nên hạ trại, ta muốn đi ra ngoài một chuyến, ngươi hãy ở đây chờ ta.
Từ Quân ở bên cạnh thầm kêu khổ một tiếng, nói:
- Tiền bối,, ngài muốn đi đâu?
Hạ Nhất Minh hừ nhẹ một tiếng, dùng ánh mắt không có mấy phần hảo ý nói với hắn:
- Ngươi thật sự muốn biết sao?
Từ Quân run sợ, vội vàng lắc đầu nói:
- Vãn bối không muốn biết.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, mấy lão quái vật này làm việc đều vô cùng kỳ quái, chẳng lẽ ở phía sau thật sự có một cường giả theo dõi sao? Nếu quả thật như thế thì hắn ngàn vạn lần không thể nhúng tay vào, nếu quấn vào trong trận chiến cấp bậc này thì đây tuyệt đối là tử lộ.
Hạ Nhất Minh mỉm cười hài lòng, thân hình hắn chỉ thoáng lên một cái đã xuất hiện trên mình Bạch Mã Lôi Điện, ôm lấy Bảo Trư vào trong lòng, cả người và thú trong nháy mắt đã biến mấy khỏi tại chỗ.