Vũ Thần

Chương 73: Q.7 - Chương 73: Thiên địa chi uy.






Trong tai mọi người đột nhiên vang lên âm thanh cuồng phong rít gào, một lực lượng như cối xay gió xoáy tròn trong gió lốc, nhưng cũng nhờ gió xoáy mà nó càng xoay tròn với tốc độ mãnh liệt hơn.

Lực lượng hùng hậu nháy mắt biến thành bánh xe gió cực lớn lướt trong không khí bắn thẳng về phía cơn lốc cát bụi phía trước. Nó chẳng những không bị gió lốc cản trở mà ngược lại xuyên qua vô tận gió lốc trực tiếp tới trước mặt Vi Cẩm Thuận.

Bánh xe gió này mặc dù thuần túy do thiên địa lực lượng cấu thành nhưng bán kính tới bảy tám trượng, trước mặt nó thiên địa chi uy do Vi Cẩm Thuận dẫn phát không cách nào cản trở.

Vẻ mặt trầm xuống, Vi Cẩm Thuận hét lớn một tiếng, lực lượng theo tiếng hét bạo phát ra. Trong tiếng hét chói tai này ẩn chứa lực lượng cường đại nào đó, khiến trước mặt lão hình thành một bức vách vô hình, ngăn cản bánh xe gió đang tới.

Hai bên phóng thích lực lượng khiến hoàn cảnh xung quanh biến hóa kinh người.

Quanh phạm vi bọn họ đang đứng, cát bụi trên mặt đất bị thổi bay một tầng. Đây chính là kết quả việc họ vận lực. Mặc dù bọn họ không dốc toàn lực nhưng uy lực Thần đạo cường giả phóng thích đâu phải tầm thường, hoàn cảnh xung quanh bị phá hoại cực lớn.

Một tiếng nổ lớn vang lên, bánh xe gió khổng lồ đã va chạm cùng bức vách Ngũ hành do Vi Cẩm Thuận tạo ra.

Lực lượng hai bên sau va chạm cũng hoàn toàn tiêu tán.

Tới lúc này sắc mặt Vi Cẩm Thuận mới có chút ngưng trọng. Bởi lão cảm ứng rõ ràng, trong bánh xe gió của đối phương ẩn chứa lực lượng không thua kém mình bao nhiêu.

- Ngũ hành luân hồi chi hoa...

Giữa không trung Ngao Mẫn Hành thì thào nói. Đôi mắt lão lóe lên quang mang, toàn bộ tinh lực đều tập trung như muốn ghi nhớ từng biến hóa vào đầu.

Hạ Nhất Minh trên mặt xuất hiện nụ cười vô hại, nhưng khi hai tay hắn giơ lên, bất luận là ai cũng không thể cười được nữa.

Bởi lúc này trên đôi tay hắn đồng thời xuất hiện hai vòng luân hồi Ngũ hành.

Thiên địa lực lượng như gió lốc quán thâu vào hai vòng luân hồi này. Hai vòng luân hồi ngược lại như hắc động, càng hấp thu thiên địa lực lượng kích thước của chúng càng lớn hơn, chỉ trong chốc lát đã ngang ngửa bánh xe gió vừa rồi.

Cổ tay run lên, hai vòng luân hồi một bên không ngừng hấp thu thiên địa lực lượng, một bên không ngừng lóe sáng lần nữa đánh tới trước mặt Vi Cẩm Thuận.

Vị lão cường giả này hừ lạnh một tiếng, thân thể khẽ động đã bay lên không trung.

Quanh thân thể lão thiên địa lực lượng , lực lượng mạnh mẽ này ngay cả Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy kinh sợ.

Theo sau hắn thấy được trong mảnh cuồng phong gào thét trên đỉnh đầu chậm rãi xuất hiện hàn khí cường đại.

Mọi người sớm đã lùi xa nhường không gian cho hai người thoải mái ra tay.

Những vị lão Thần đạo cường giả sau khi thấy được cảnh này mặt không biến sắc, bởi vì bọn họ tiếp xúc nhiều hơn, nên không cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ có đám người mới tấn giai Ngao Bác Duệ hai mắt sáng bừng.

Uy lực như vậy đã vượt xa Nhân đạo cảnh giới, bởi thế vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.

Thần đạo, đây mới chân chính là thần đạo chi uy. Giơ tay nhấc chân cũng có thể dời non lấp bể.

Khi nghĩ tới bản thân đã tiến giai tới cấp độ này, trong lòng bọn họ không nhịn được kích động. Mặc dù lúc này bọn họ chưa hoàn toàn củng cố cảnh giới nên không thể vận dụng thiên địa chi uy khoa trương như vậy nhưng sẽ có một ngày, bọn họ sẽ đạt được điều này.

Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, nhìn lên không trung mây đen ùn ùn kéo tới trong lòng không khỏi trầm xuống.

Hai chân hắn chậm rãi chìm xuống mặt cát, một cỗ lực lượng cường đại lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra.

Thần đạo giao chiến trừ khi có ý định bỏ chạy nếu không căn bản không có thời gian né tránh công kích của đối phương. Bởi mỗi lần đối phương công kích đều huy động thiên địa chi uy phạm vi lớn, trừ khi cách quá xa nếu không cơ bản không thể né tránh.

Mà lúc này Hạ Nhất Minh cũng không có ý định né tránh trong đầu. Hắn cười lạnh, cát trên mặt đất theo lực lượng dẫn dắt biến hóa thần kỳ.

Đám cát bụi rời rạc kia không ngờ lấy hắn làm trung tâm ngưng tụ lại, hơn nữa càng lúc càng trở lên kiên cố.

Thấy được cảnh này, mọi người đồng loạt nghĩ tới căn phòng cát do Thần long tạo ra. Trong lòng bọn họ thất kinh, chẳng lẽ chỉ trong một tháng ngắn ngủi Hạ Nhất Minh đã nắm giữ năng lực này?

- Ầm ầm...

Từ phiến mây đen đột ngột xuất hiện trăm ngàn khối băng, những khối băng này bé nhất cũng như đầu người mà lớn nhất thậm chí như cối xay.

Chúng xuất hiện từ trong mây đen, chỉ giây lát đã tràn ngập tầm mắt mọi người, hơn nữa hung hăng đánh xuống Hạ Nhất Minh phía dưới.

Thân thể Hạ Nhất Minh đột ngột lui lại, hai chân hắn như chôn trên mặt cát, nhưng phía dưới như hình thành rãnh sâu chuyên dụng bởi vậy hắn có thể tự do di chuyển.

Vô số khối băng lớn sắp tiếp đất nhưng không biết được lực lượng nào dẫn dắt đột ngột dừng giữa không trung, theo sau chuyển hướng đuổi theo Hạ Nhất Minh.

Đám người Đế Thích Thiên không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, vận dụng thiên địa chi uy thần kỳ như vậy khiến bọn họ hoàn toàn rung động.

Tựa hồ như thấy không thể trốn thoát, Hạ Nhất Minh rốt cuộc ngừng di chuyển, hai tay hắn khoát mạnh, cát bụi dưới chân đảo lên, cứ thế chắn trước mặt.

Phiến cát bụi này ẩn chứa lực lượng vô cùng cường đại, nó như bức vách kiên cố bất luận cơn mưa đá kia công kích thế nào cũng không thể phá vỡ phòng ngự của nó.

- Ha ha...Ngụy thần cảnh quả nhiên danh bất hư truyền.

Giấu mình sau phiến cát bụi Hạ Nhất Minh cất tiếng cười lớn, trong tiếng cười của hắn không chút che giấu vẻ trào phúng.

Vi Cẩm Thuận sắc mặt đỏ bừng, lão đã dùng tám phần lực lượng, đây cũng là lực lượng thuộc về Ngụy thần cảnh. Nhưng cho dù vậy lão vẫn không thể phá vỡ bức tường cát đối phương tạo ra, đây quả thực là chuyện vô cùng khó tin.

Bất quá kể cả những lão cường giả đang quan sát cũng mơ hồ cảm nhận được khí tức Hạ Nhất Minh suy yếu hơn rất nhiều. Tựa hồ để duy trì bức tường cát này tốc độ tiêu hao khiến hắn không thể thừa nhận.

Chênh lệch giai vị tựa hồ khiến lực lượng hai bên phóng thích không cách nào ngang bằng mà triệt tiêu.

Vi Cẩm Thuận tức giận hừ một tiếng, lão cũng không cố kỵ nữa, lực lượng Ngụy thần cảnh lúc này toàn bộ được phóng thích.

Cả thiên địa tràn ngập lực lượng của lão, trên không trung phong vân kéo tới dày đặc. Theo tiếng quát chói tai, mảnh phong vân này như chiếc lưới lớn ép xuống.

Lực lượng thiên địa chi uy khó có thể tưởng tượng dưới sự điều khiển của một vị Ngụy thần cảnh cường giả súc áp phong vân cả ngàn lần trực tiếp công kích bức tường cát Hạ Nhất Minh tạo ra.

Lưu Mục sắc mặt khẽ biến, lão muốn ra tay ngăn cản nhưng cuối cùng cũng nhẫn nại được.

Nơi này dù sao cũng chỉ toàn cát bụi, Hạ Nhất Minh dưới lực công kích cường đại này có lẽ sẽ tổn thương nhưng tuyệt đối không nguy hiểm tới tính mạng.

Âm thanh cực lớn vang lên, trên mặt đất xuất hiện một huyệt động cực lớn đủ để Bỉ Mông Thần thú chui vào. Bức tường cát trước mặt Hạ Nhất Minh đã biến mất, ngay cả bản thân hắn cũng không thấy đâu.

Vi Cẩm Thuận hít vào một hơi thật dài, một kích kinh thiên động địa vừa rồi trừ đám người Ngao Mẫn Hành sợ rằng không ai lựa chọn đón đỡ.

Nhưng cũng chính vì uy lực cường đại như vậy nên tiêu hao không nhỏ, ngay cả lão cũng có cảm giác vô lực.

Ý niệm đảo qua, trên mặt Vi Cẩm Thuận lộ ra vẻ quái dị. Dưới công kích của lão, khí tức Hạ Nhất Minh hoàn toàn biến mất, ngay cả chút tung tích cũng không để lại.

Trong đầu lão không khỏi xuất hiện ý nghĩ cổ quái, người này không phải chết tại chỗ chứ?

Nhưng khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, lão đã nhanh chóng vứt bỏ.

Một đạo Ngũ hành quang mang đột ngột từ lòng cát lóe lên, giống như mặt trời liều mạng phóng thích nhiệt độ cùng quang mang chính mình.

Hạ Nhất Minh hiển nhiên không chết, Thần đạo cường giả lẽ nào dễ dàng tiêu diệt như vậy?

Nhưng nơi mà hắn xuất hiện cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người. Hắn từ trong lòng cát cách đó trăm trượng chui ra. Nơi này nhiều Thần đạo cường giả như vậy không ngờ ngay cả một người cũng không phát hiện hắn di chuyển thế nào.

Vi Cẩm Thuận sắc mặt đại biến, lão cảm nhận được nguy hiểm, một loại nguy hiểm cực độ. Ngũ sắc quang mang trong tay đối phương ngưng tụ thiên địa lực lượng tựa hồ không chút nào thua kém lão.

Lão muốn tránh né nhưng phát hiện tinh khí thần của minh đã bị đối phương phong tỏa. Dưới tình huống bất đắc dĩ này, lão quát lớn một tiếng, hai tay vung lên, thần lực toàn thân bạo phát, trong nhát mắt ngưng tụ thiên địa lực lượng ngênh đón.

Trong lòng lão vô cùng tin tưởng, chênh lệch giai vị sẽ không thể bị vượt qua.

Chỉ trong nháy mắt, một kích toàn lực của hai bên giống như đạn pháo bạo liệt. Lực lượng cường đại như vậy khuếch tán ra cho dù Thần đạo cùng Thần thú cũng không chút do dự thối lui. Đám tân Thần đạo cường giả thậm chí không thể điều khiển bản thân, giữa không trung bay ngược ra sau.

Theo sau một đạo thân ảnh như lưu tinh vẽ qua không trung, mạnh mẽ va chạm cùng mặt đất, hơn nữa bị chìm sâu vào lòng cát không rõ tung tích.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Người hãnh diện đứng giữa không trung không phải Ngụy thần cảnh cường giả Vi Cẩm Thuận mà là Hư thần cảnh Hạ Nhất Minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.