Các tân khách đột nhiên an tĩnh hẳn, bọn hắn hiểu được, hóa ra Hàn gia cũng không làm việc gì quá đáng.
- Chư vị,
Hàn Thiên Động lại chỉ vào hai người bị thương trên hai băng ca phía sau nói:
- Hai người kia các vị nhất định cũng nhận ra, là điệt nhi Hàn Đức và con dâu Công Thâu Nhã của ta, bọn họ đều là từ nơi khác gấp gáp trở về mừng thọ ta.
Nhưng trong ngày hôm qua, bọn hắn một người bị phế đi vũ hồn, thành phế nhân cả đời không thể động võ.
Người kia bị kiếm đâm thủng tay, chém đứt ba đường kinh mạch, từ nay về sau không thể dùng công cụ chế tạo cơ quan thú được nữa.
Hàn Đức cùng Công Thâu Nhã đều hôn mê, thương thế của họ đều rõ ràng, một tên bị vũ hồn Trầm Ưng thôn phệ mất vũ hồn, người kia bị A La đâm thủng vai phải, phế đi một cánh tay.
- Nhìn những người này, chư vị đã hiểu ta thiết hạ chảo dầu làm cái gì rồi chứ?
Hàn Thiên Động lệ rơi đầy mặt gầm lên:
- Thù giết đệ diệt tử, bất cộng đái thiên, không đem cừu nhân lột da nấu thịt, Hàn Thiên Động thẹn là người đứng đầu Hàn gia, thẹn là Cửu Châu đệ nhất chú tạo sư a.
- Hàn lão gia tử, chúng ta đã hiểu lầm ngài.
Các tân khách sôi nổi phân bua.
- Ai, quý vị có thể hiểu được nỗi đau đớn bất lực của ta, chứng tỏ giao tình giữa chúng ta thực sự chân thành.
Vừa nói Hàn Thiên Động vừa chắp tay lại:
- Người nhà ta bị giết chết, đại thọ sáu mươi của ta cũng không còn. Có thù tất báo, quý vị, ta mời các vị đến nơi này, là muốn van cầu chư vị, giúp ta tìm diệt cừu nhân, mà một nguyên nhân khác nữa là…
Lão âm trầm cười:
- Ta bắt được một tên cừu nhân. Nên ngay trước mặt các vị, ta muốn bắt nó lột da nấu thịt, cùng quý vị uống một ly canh thịt.
- Này…
Các tân khách vẻ mặt có chút bất hảo, lột da nấu thịt, Hàn Thiên Động này là muốn…
Muốn chúng ta cùng nhau bồi hắn ăn thịt người sao?
Phát hiện ra sắc mặt khác lạ của các tân khách, Hàn Thiên Động cười to nói:
- Quý vị không cần lo lắng, cừu nhân của ta đây không phải là người, mà là một con yêu thú, một loại cực phẩm, ăn vào đại bổ, long hùng (gấu rồng).
Theo thanh âm của lão, mấy tên hộ vệ nhanh chóng mang cẩu hùng Long Thanh Sơn tới, hắn bị trói gô lại trông như một súc thịt, quần áo trên người bị lột sạch, da lông cũng được tẩy sạch. Các vùng lưng, mông, bụng đều bị rạch một nhát, ướp đầy gia vị cùng muối ăn.
- Thật là một con long hùng khổng lồ, không phải sao?
Hàn Thiên Động lớn tiếng nói:
- Một con long hùng lớn như vậy, nấu thành canh thịt, cũng đủ mỗi người ở đây uống một chén, Hàn Thiên Đông ta không cầu gì khác, nếu là bằng hữu của ta, hãy cùng ta ăn thịt cừu nhân, cùng báo thù cho Hàn gia ta.
Hắn lại còn muốn ăn tươi Thanh Sơn?
Trầm Côn trộm lau mồ hôi lạnh trên trán, may mắn mình tới đúng lúc, bằng không chỉ còn nước đi tế bái hảo bằng hữu Thanh Long mà thôi.
- Bắt đầu.
Hàn Thiên Động ra lệnh một tiếng, bọn thị vệ nhấc Long Thanh Sơn lên, lại có mấy người hầu khác cấp đồ ăn cho các khách nhân, bộ dáng muốn ở tại đình viện trước đại sảnh xé xác đại cẩu hùng ăn thịt.
- A di đà Phật.
Trầm Côn thầm nói không thể đợi được nữa, đi đến trước nồi dầu sôi, mạnh mẽ kéo cái súc thịt Long Thanh Sơn lại.
- Đại sư, ngươi có ý gì?
Nhìn Trầm Côn ăn mặc giống hệt một lão hòa thượng, Hàn Thiên Động lạnh lùng nói:
- Hàn gia đang báo thù, đại sư là bằng hữu của Hàn gia, xin mời bước qua một bên, nếu cảm thấy không thuận mắt, xin mời rời khỏi Chú kiếm sơn trang, không cần ở đây trì hoãn việc báo thù của chúng ta.
- A di đà Phật, bần tăng không có ý gây sự với Hàn gia.
Trầm Côn giả mạo lão hòa thượng, vô tình giống hệt phong phạm của lão tăng quét rác, nét mặt chính khí ung dung nói:
- Bất quá bần tăng muốn hỏi thí chủ một câu, yêu thú này cùng Hàn gia kết thù thế nào?
- Chuyện này với ngươi không quan hệ.
Hàn Thiên Động biến sắc.
- Là không quan hệ gì với bần tăng, hay là thí chủ không dám nói?
Trầm Côn bình thản nói tiếp:
- Mới vừa rồi thí chủ tỏ ra vô cùng hiên ngang lẫm liệt, xuất ra thi thể, thể hiện phẫn nộ, các chư vị ở đây đều bị lời nói của thí chủ khiến cho cảm động. Bây giờ thí chủ vì cái gì không nói rõ cho các vị thí chủ ở đây được biết, tiền nhân hậu quả chuyện này từ đâu mà có?
- Thí chủ không dám nói, thì để bần tăng nói…
Trầm Côn chỉ chỉ Hàn Đức đang hôn mê trên cáng nói:
- Bần tăng tận mặt nhìn thấy, hôm qua trên bờ sông, vị thí chủ này ở trên đường hành hung người, làm ngộ thương rất nhiều người đi đường, hơn nữa người hắn vây bắt chính là hậu duệ cuối cùng của Trầm gia, Hàn gia các ngươi không để ý tình đồng môn, tàn sát Trầm gia, vì thế bị người đả thương, cũng là trời báo ứng.
Sắc mặt Hàn Thiên Động nhất thời âm trầm.
- Còn nữa thưa các vị thí chủ,
Trầm Côn lại chỉ ba cỗ thi thể trên băng ca:
- Theo bần tăng được biết, bọn hắn trước khi bị giết từng sinh lòng tham lam, vì một khối nguyên liệu chú tạo, xông vào cướp bóc đánh giết mấy khách thương bình thường, mấy kẻ này tâm tư ác độc, thủ đoạn tàn nhẫn, bị người giết, cũng chỉ là báo ứng mà thôi, tại sao lại nói vì cừu hận?
- Còn ngươi nữa, Hàn thí chủ,
Trầm Côn thản nhiên nhìn Hàn Thiên Động nói:
- Sau khi biết người nhà làm những việc sai lầm, thí chủ chẳng những không biết hối cải, ngược lại còn đổi trắng thay đen, phái chiến hạm phong tỏa đại giang. Bây giờ còn dám trước mặt mọi người, giết người vô tội, Hàn thí chủ, ngươi còn cho rằng ngươi làm đúng nữa không? Công đạo ở tại nhân tâm a.
- Ngươi, lão tăng này, lại có gan vu khống Hàn gia ta.
Hàn Thiên Động chậm rãi bước lên.
- Thí chủ thẹn quá hóa giận, chính là đã thừa nhận lời của bần tăng hoàn toàn là sự thật sao?
Trầm Côn mỉm cười nói.
Xoạt.
Hàn Thiên Động cước bộ chợt dừng, sau đó lặng lẽ nhận ra, các tân khách mặc dù không nói gì, có điều trên mặt lại biểu lộ vẻ xem thường.
- Hàn thí chủ, ngươi không còn lời nào để nói ư?
Trầm Côn tiếp tục bức hỏi thêm một câu.
Nhìn thấy chảo dầu sôi nơi này, Trầm Côn liền minh bạch, toàn bộ Hồng Nguyên cao thủ của Hàn gia đều bị tiêu diệt, Hàn Thiên Động không còn nhân thủ, muốn kích động các tân khách giúp lão báo thù.
Thủ đoạn của lão cũng rất trực tiếp, chính là biến mình thành một lão già đáng thương phải chịu tai vạ bất ngờ, vừa oan khuất, vừa oán hận, kêu gọi sự thông cảm của tân khách, muốn đứng ở vị trí chính nghĩa để kích động trừ gian diệt bạo. Chỉ cần hắn thành công tạo ra hình tượng như vậy, tất cả các tân khách sẽ lòng đầy căm phẫn, hoặc xuất phát từ lòng nghĩa hiệp, hoặc vì tham lam binh khí Hàn gia, sẽ muốn trợ giúp Hàn gia trả thù. Đến lúc đó, Trầm Côn sẽ phải đối phó với cuộc đuổi giết của toàn bộ Gia Lăng thành.
Cho nên Trầm Côn phải phá tan hình tượng của Hàn Thiên Động, hắn không cần các tân khách giúp đỡ mình, chỉ cầu họ trước khi giúp đỡ Hàn gia phải suy nghĩ lại một chút, mình giúp đỡ cho Hàn gia có phải là nối giáo cho giặc hay không, có phải là bị người ta lừa đảo, đem gông tròng vào cổ, đúng sai cũng chẳng biết phân biệt?
(chỗ này chém)
Trong lúc Trầm Côn khẳng khái vạch trần Hàn gia, một số tân khách có mấy người ngượng ngùng nở nụ cười:
- Ai, Hàn lão gia tử, nhà ngài gặp hồi đại nạn, chúng ta hết sức cảm thông, chính là, trong nhà ta còn có chút chuyện trọng yếu chưa giải quyết được…
Trong lúc mấy người này đang nghĩ cách lấy cớ, thì lại có hơn trăm tân khách đứng dậy cáo từ, đúng như Trầm Côn đã sở liệu trước, bọn hắn không hứng thú lấy danh dự của mình ra để báo thù cho Hàn gia.
- Lão lừa trọc kia, Hàn gia ta cùng ngươi không oán không cừu, thật không ngờ ngươi dám hãm hại Hàn gia ta?
Trong chớp mắt nửa số tân khách rời khỏi, Hàn Thiên Động cắn chặt răng, gắt gao nhìn chằm chằm Trầm Côn.
- Bần tăng chính là gặp chuyện bất bình, nên phát thiện tâm, nói ra sự thật mà thôi.
Trầm Côn mỉm cười chắp tay lại.
- Hảo, hảo, hảo.
Hàn Thiên Động quá tức giận bật cười:
- Con lừa trọc nhà ngươi, muốn ngăn trở Hàn gia ta báo thù sao? Chuyện đó để sau nói, nếu đã muốn ngăn trở Hàn Thiên Động ta, chắc ngươi cũng có chút bản lãnh.
Nói xong, lão cởi bỏ áo choàng đỏ thẫm trên người xuống, lộ ra cơ thể cường tráng như tráng niên ba mươi tuổi, chắp tay nói:
- Hàn gia đệ tử lui lại, ta tới lĩnh giáo thủ đoạn của vị đại sư này.
- A di đà Phật.
Trầm Côn cũng chân thành hiếm thấy, chậm rãi bước đến đối diện Hàn Thiên Động.
- Hàn thí chủ, xin thỉnh giáo.
Hàn Thiên Động: Lam Nguyên vũ tông trung đoạn.
Lần đầu tiên khiêu chiến trực diện một Lam Nguyên vũ tông, đầu óc Trầm Côn đột nhiên thanh tỉnh, cái gì cừu hận, cái gì lợi ích, tất cả đều để lại sau, hắn hoàn toàn tiến nhập trạng thái khai chiến tâm tĩnh như nước.
Trừ bỏ Huyền Si đang ở nơi khác ra, ba vũ hồn còn lại cũng đang trong trạng thái chờ đợi lâm trận, chỉ cần Trầm Côn lên tiếng phân phó.
- Hô, nếu như có thể ngay lúc này xử lý Hàn Thiên Động, bần tăng cũng có thể liệt vào hàng ngũ cường giả danh chấn Cửu Châu?
Trầm Côn nhắm hai mắt lại, hai tay nhanh chóng kết thành tư thế luyện tập quen thuộc nhất, cũng là thế tấn công bằng linh phù hắn am hiểu nhất. Đột nhiên Trầm Côn mở hai mắt, hai đạo linh phù nhanh chóng bắn về phía hai vai Hàn Thiên Động.
- Chỉ là Hồng Nguyên vũ tông cũng dám cùng ta động thủ?
Liếc mắt nhìn ra thực lực của Trầm Côn, Hàn Thiên Động cười ha hả, thân mình khẽ lách qua hai đạo linh phù, vọt lên trước, vươn năm ngón tay chộp vào cổ họng Trầm Côn.
Phốc phốc.
Đinh.
Ba tiếng động vang lên, hai tiếng trước là do linh phù của Trầm Côn đập vào trần đại sảnh mà không bạo nổ, còn tiếng thứ ba là do Trầm Côn nghiêng người tránh né, thiết trảo của Hàn Thiên Động mạnh mẽ chộp trúng thân một đại thụ, trong chớp mắt, đại thụ biến thành một khối kim chúc, phát ra tiếng kim chúc va chạm.
Đây là thuộc tính vũ hồn Nhất Đại Thần Tượng của Hàn Thiên Động, có thể chuyển hóa các vật thể thành kim chúc.
Hiển nhiên đây là một loại vũ hồn có lợi cho việc chú tạo, chính là trong lúc cùng đối chiến với kẻ thù, hắn cũng có thể biến địch nhân thành kim chúc, vô cùng ác độc.
Một trảo thất bại, Hàn Thiên Động lập tức xoay người lại, đệ nhị trảo thẳng đến hậu tâm Trầm Côn, mà Trầm Côn cũng giống như vậy, lưỡng đạo linh phù thứ hai không đánh trúng Hàn Thiên Động, đập vào một cây đại thụ phía xa.
Có điều là hai đạo linh phù vẫn không phát nổ.
Hai người, kẻ thì vung trảo, kẻ thì tung linh phù, bay qua, đảo lại trong đình viện, mà thiết trảo Hàn Thiên Động sắc bén, tiếp xúc vật nào là vật đó tức khắc biến thành kim chúc. Mà Trầm Côn lại tránh thoát liên tục, thường nhanh chóng xuất ra một lượng lớn bạo viêm linh phù (linh phù phát nổ), có điều Hàn Thiên Động động cũng một mực tránh thoát, khiến các lá linh phù tán lạc khắp đình viện.
- Lão lừa trọc, ngươi cũng chỉ có chừng ấy bổn sự thôi sao?
Lại một trảo nữa thất bại, Hàn Thiên Động bỗng nhiên lãnh khốc cười rộ lên.
Sau hai mấy chiêu thức, lão đã hiểu thấu võ công của Trầm Côn, chỉ là cách công kích thô thiển trực diện bằng linh phù mà thôi, cứ như vậy mà đánh tiếp, Hàn Thiên Động tin tưởng chỉ cần trong vòng hai mươi chiêu nữa sẽ chấm dứt cuộc chiến.
Nghĩ đến đó, Hàn Thiên Động liên tục thôi động thiết trảo, dồn Trầm Côn vào góc đình viện, quát lớn một tiếng:
- Lão lừa trọc, chết đi cho ta.
- Thí chủ, đừng vội mừng.
Trầm Côn đứng bất động, chỉ chìa ra ngón trỏ bên tay phải, trên đầu ngón tay, một tờ linh phù đang quay tròn.
Chuyển.
Đây là chiêu thức gì? Hàn Thiên Động hết sức chú ý, ngay lúc Trầm Côn lộ ra lá linh phù trên đầu ngón tay, các lá linh phù tan tác rơi trên đình viện cũng lập tức sáng lên, một loạt đốm sáng theo các lá linh phù đột ngột bay lên trời, cùng hòa lẫn với tinh tượng trên bầu trời, khiến cho ánh sao biến đổi.
- Tứ tượng tinh, bạo phát.
Trầm Côn điểm điểm đầu ngón tay một chút, linh phù đang xoay tròn trước ngực Hàn Thiên Động bạo khai, theo sự hấp dẫn của vụ nổ, tinh quang đầy trời đột nhiên trùm xuống, những điểm sáng tỏa ra từ linh phù theo đó bao kín xung quanh thân hình Hàn Thiên Động…