Tiếng nổ trầm trầm vang lên, giữa đình viện xuất hiện một đám khói lớn đang cuồn cuộn tỏa ra bốn phía.
- Hô…
Trầm Côn thở ra một hơi, từ lúc chiến đấu bắt đầu, hắn dựa theo trận pháp Tứ tượng tinh mà đem linh phù vung khắp nơi trong đình viện, chờ Tứ tượng tinh trận bố trí xong, liền giáng cho Hàn Thiên Động một kích lôi đình cực mạnh.
Đây đúng là chiến pháp điển hình của Vương Kiêu.
Đương nhiên, kinh nghiệm và kỹ năng của Trầm Côn còn kém xa Vương Kiêu, vì bố trí trong lúc vội vã nên Tứ tượng tinh trận chỉ phát huy uy lực được đến hai ba thành, cho nên lực sát thương không được như ý muốn. Khi vụ nổ mới chỉ xé rách lớp da ngoài của Hàn Thiên Động, lão nhanh chóng quát lên:
- Đại thần tượng, tự mình chuyển hóa!
Nói xong, Hàn Thiên Động mãnh liệt chụp lên đầu hai chưởng, thân thể hắn trong phút chốc biến thành kim chúc vô cùng rắn chắc!
Mặc cho lực bạo tạc mãnh liệt, Hàn Thiên Động hóa thân kim chúc vẫn cười lạnh như trước:
- Lừa trọc ngu ngốc, ngươi cũng không tồi, chính là muốn giết chết hóa thân kim chúc của ta, linh phù của ngươi còn chưa đủ tư cách a!!!
- Đúng vậy sao?
Hai vai Trầm Côn đột nhiên trầm xuống, đầu ngẩng lên, phần miệng nhô ra, răng nanh bỗng nhiên mọc dài ra.
Ngao~~~~~~
Tiếng sói tru vang lên, phong cách của Vương Kiêu lập mưu rồi mới động thủ, trầm ổn bình tĩnh nhất chiêu giết địch đã không còn, Trầm Côn nhanh chóng hóa thân thành một Lang nhân hung dữ cuồng bạo, trảo sắc, răng nanh dài, lang vĩ mạnh mẽ, giống như bão lốc bổ vào thân hình Hàn Thiên Động.
Một loạt công kích không theo chương pháp nào cả, một trảo bổ vào đỉnh đầu Hàn Thiên Động, một trảo xẹt qua ngực hắn, trảo ảnh trùng điệp loang loáng, lang khẩu lại cắn xé điên cuồng hàng trăm lần vào cổ họng Hàn Thiên Động… Một hồi công kích liên tục giống như sóng nước đại giang mênh mông lớp trước lớp sau dồn dập tấp vào thân hình Hàn Thiên Động. Trầm Côn cắn xé, vung trảo, quét đuôi, những công kích mang đặc tính lang tộc liên miên giáng xuống, tựa hồ không bao giờ ngừng lại.
Đây là đệ nhị vũ hồn Ngự thú thiên hoàng!
Càng hoàn mỹ chính là, Trầm Côn bỗng nhiên cảm giác cơ thể tràn đầy sức mạnh, bên tai truyền đến thanh âm của Huyền Si:
- Bần tăng đã trở lại!
- Mẹ nó chứ!
Trầm Côn vui sướng tru lên một tiếng, hai vai rung lên, Huyền Si tiến vào U Minh hồn phủ, Lý Mục lắc mình tiến ra.
- Này, đây là chiêu thức gì?
Hàn Thiên Động nhìn đến hoa cả mắt, hắn chỉ thấy Trầm Côn đang sử dụng linh phù công kích, đột nhiên khí chất đại biến, thành một con Lang nhân tàn nhẫn dũng mãnh, lang trảo trong phút chốc kéo rách hóa thân kim chúc của hắn.
Hơn nữa…
Từ cơ thể Trầm Côn đột nhiên xuất ra một hắc giáp đại tướng quân!
Hàn Thiên Động hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ có thể máy móc ngăn cản.
Mà sau khi Lý Mục đi ra, mắt nhìn Trầm Côn hóa thân thành Lang nhân, trầm giọng nói:
- Ngươi ở phía trước, ta ở phía sau!
Nói xong, hắn ngửa mặt lên trời rít gào, thân mình tam giác mở rộng ra thành thân hình một con gấu lớn cường tráng, đầu biến thành đầu chim ưng sắc bén, hai tay phân biệt đột khởi thành trường trảo thon dài của hổ và báo, hai chân lại có màng giống động vật dưới nước… Mà trên lưng của hắn mọc ra một đôi cánh chim dài mấy chục thước.
Biến thân xong, thừa dịp thân hình Trầm Côn ở phía trước cuốn chặt lấy Hàn Thiên Động, Lý Mục đưa tay ra túm lấy cổ Hàn Thiên Động, xách hắn lên cao.
Một giây sau, Hàn Thiên Động nặng nề rơi xuống đất, Lý Mục lại nâng gối lên, lấy hết sức đập vào cột sống Hàn Thiên Động, kim chúc hóa thân vỡ tán loạn, cả người lão vặn vẹo một cách quỷ dị.
Ba!
Vung tay ném Hàn Thiên Động xuống đất, Lý Mục lạnh lùng nói:
- Cảnh giới hóa thân cao nhất của ngự thú chính là như ta vậy, Lục diện thú thần!
Mẹ nó chứ!!!
Trầm Côn vui sướng hét lên một tiếng, không cần kỹ xảo, không cần âm mưu quỷ kế, hắn hoàn toàn dùng bản lãnh thật sự của mình, thủ tiêu một Lam Nguyên vũ tông!
Bất quá sau khi Lý Mục trở lại U minh hồn phủ, Trầm Côn đã khôi phục lại dáng vẻ lão hòa thượng nhưng trong lòng bỗng nhiên cảm thấy buồn bã mất mát… Mình còn kém nhiều lắm, luận về thủ pháp linh phù, chính mình phải gian khổ sau mười chiêu mới bố trí xong, mà cũng chỉ phát huy được một nửa uy lực của Tứ tượng tinh trong khi Vương Kiêu chỉ cần vung tay một cái. Mà luận về biến thân, chính mình còn chưa nắm vững thủ pháp biến thành Lang nhân hình, mà Lý Mục đã tiến đến Lục diện thú thần, nhấc tay một cái là đánh gãy lưng một Lam Nguyên vũ tông… Đây chính là chênh lệch giữa mình và các vũ hồn a!
Khó mà tưởng tượng được, Vương Kiêu và Lý Mục đã khủng bố như vậy, thì nam nhân cưỡi hồng mã, cùng nam nhân mang nón xanh kia sẽ cường đại đến mức nào?
- Người đâu…
Hàn Thiên Động ngã trên sân đình viện, xương sống gãy đôi, cho dù không chết, thì nửa đời sau cũng bán thân bất toại.
Nghe hắn kêu gào, mọi người trong đình viện vẫn thờ ơ, các tân khách cảm thấy mình không nên vì Hàn gia mà đắc tội với người. Cuộc chiến vừa bắt đầu, họ liền bỏ chạy hết, mà bọn người hầu Hàn gia thì đang lo lắng, Hồng Nguyên vũ tông chắc gì đã có tác dụng, mình nếu xông lên, liệu có bản lĩnh đánh thắng lão hòa thượng cổ quái này sao?
- A di đà Phật!
Trầm Côn cười nhạt, mắt nhìn bọn người hầu Hàn gia, bọn chúng nhanh chóng thả cái súc thịt Long Thanh Sơn ra.
- Thanh Sơn, đến đây!
Bảo Long Thanh Sơn đứng ở sau lưng mình, Trầm Côn khôi phục bộ dạng vốn có cười hì hì nói:
- Hàn gia các lão huynh, người ta có câu nói gì nhỉ? Được làm vua, thua làm giặc, ta đã thắng, nếu muốn gia chủ của các ngươi sống, các ngươi có phải trả một giá lớn cho ta không nhỉ?
- Ngươi, ngươi muốn gì?
- Băng phách Tuyết Liên Hoa!
Trầm Côn cười tủm tỉm nói.
- Không được ai nhúc nhích!
Hàn Thiên Động đột nhiên dùng hết khí lực hô to:
- Băng phách Tuyết liên hoa là bảo bối do lão tổ tông lưu lại, ai dám đưa cho hòa thượng này, người đó không còn là đệ tử Chú kiếm sơn trang… Con lừa trọc kia, ngươi đánh bại ta, có bản lĩnh thì giết ta đi, còn muốn Băng phách Tuyết liên hoa, nằm mơ đi!
Hắn cuồng tiếu một hồi rồi nói tiếp:
- Không có chỉ dẫn của ta, ngươi vĩnh viễn không thể tìm ra Băng phách Tuyết liên hoa!
- Ân, lão huynh ngươi nói có lý lắm!
Trầm Côn gật gật đầu:
- Chính là, ta muốn hỏi ngươi một câu, Chú kiếm sơn trang trọng yếu hay di vật của lão tổ tông trọng yếu?
- Ngươi có ý tứ gì?
Hàn Thiên Động có dự cảm bất hảo.
Trầm Côn cười cười, giơ tay phải lên, thanh âm vang lên xuyên qua khoảng không:
- Ưng!!!
Ầm!!
Đáp lại tiếng gọi, biển khơi phía xa đột nhiên vang lên tiếng lửa đạn nổ đồng loạt, theo đó, chỉ thấy hai mươi đạo hồng quang nhất tề bắn đến, phá vỡ đại môn Chú kiếm sơn trang.
- Đây là… Ô sào chiến hạm!
Hàn Thiên Động ngây người.
- Lão huynh, đa tạ ngươi khẳng khái dâng tặng, ta đã tiếp nhận toàn bộ ô sào hạm đội!
Trầm Côn cười hắc hắc:
- Đúng vậy, ngươi thật thông minh, ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ? Ngươi giao ra Băng Phách Tuyết liên hoa, ta lưu lại Chú kiếm sơn trang, bằng không, ta phá nát ngàn năm cơ nghiệp của ngươi thành đống hoang tàn!
- Ngươi, ngươi cướp đi ô sào hạm đội?
Hàn Thiên Động động vẫn còn choáng váng:
- Ngươi, ngươi thế nhưng dám cướp đi ô sào hàm đội?
- Lão huynh?
Trầm Côn vỗ vỗ khuôn mặt Hàn Thiên Động.
- Ngươi!!! Ngươi!!! Ngươi thế nhưng dám cướp cả ô sào hạm đội!!!!
Hàn Thiên Động điên cuồng rống lên.
- Ha ha, không còn nữa, ô sào hạm đội mất rồi…
Lão thì thào, rồi cười ngây ngô:
- Hết rồi, hết cả rồi, Hàn gia không còn, Chú kiếm sơn không còn, Âu dã kiếm phái từ đây không còn tồn tại nữa…
Nói xong, lão giãy dụa lết về phía băng ca của Công Thâu Nhã:
- Con dâu (nhi tức), con dâu, tỉnh lại đi a, tai họa sắp giáng xuống Hàn gia rồi, là họa diệt môn đó! Ta xin con, mau tỉnh dậy đi, đi nói với các trưởng lão Công Thâu gia một câu, bảo bọn họ ra mặt giúp Hàn gia chuyện này a!
Công Thâu Nhã còn đang hôn mê, tự nhiên không thể trả lời được, mà Hàn Thiên Động liên tục dập đầu:
- Con dâu, mau tỉnh lại đi, Hàn gia sắp bị người ta diệt môn rồi, ngươi có nghe rõ không, Hàn gia đánh mất ô sào hạm đội, sẽ bị bọn hắn diệt môn a!!!
Hắn đang nói gì vậy?
Trầm Côn nghe một hồi mà chẳng hiểu gì cả, vừa đúng lúc đó, Trầm Ưng từ đằng xa chạy tới, nhìn thấy Trầm Côn đang hóa trang thành lão hòa thượng, rất nhanh trí không gọi hắn là đại ca.
- Đại sư, ô sào hạm đội đang tập kết đợi lệnh, bất kỳ lúc nào cũng có thể oanh kích Chú kiếm sơn!
- Đừng nói những việc này nữa!
Trầm Côn kinh ngạc chỉ Hàn Thiên Động.
- Này, lão huynh đang nói gì vậy? Cái gì mà ô sào hạm đội bị mất, Hàn gia liền bị diệt môn?
- Nga, thế nghĩa là…
Trầm Ưng nhìn chằm chằm Hàn Thiên Động cười lạnh:
- Ta đã nói qua với đại sư, ô sào hạm đội này không phải của Hàn gia, mà là chế tạo cho người khác… Vì muốn Hàn gia hoàn thành công việc đúng hạn, người mua trước đó đã phải chi ba trăm triệu lượng bạc, cộng với vô số loại nguyên liệu khác, hiện tại ô sào hạm đội lại về tay đại sư, Hàn gia không có hàng để giao, lại không đủ tiền bồi thường, tự nhiên chỉ có con đường bị chủ thuê diệt môn để trả thù!
- Vậy chủ của ô sào hạm đội là ai?
Trầm Côn vội vàng truy vấn.
Trầm Ưng hừ một tiếng:
- Trừ bỏ kẻ tự cho mình là Thánh chủ Hoàng Kim Huyết tộc ra, thì còn ai nữa? Là Thượng Tam gia của Hoàng Kim Huyết tộc, chủ nhân của Đông Ca thánh nhân!
- Đông Ca? Nhị Nhật Tây lai, một trong thập cường của Đại lục, chỉ đứng sau Đông Ca Vân La Thủy gia?
- Lão đệ, sao ngươi không nói sớm, chúng ta thế nhưng lại đoạt mất ô sào hạm đội của Đông Ca thánh nhân!!!
- Đại sư, sợ cái gì?
Trầm Ưng mắt dài hẹp hiện lên vẻ kiên quyết:
- Muốn thành đại sự, phải mạo hiểm động thủ, muốn có ô sào hạm đội tung hoành tứ hải, đắc tội Đông Ca thánh nhân thì đã sao, cho dù là đồ của thần tiên sau cửa Thiên Môn, có cơ hội chúng ta cũng cứ phải cướp đoạt!
Trầm Côn đột nhiên phát hiện, đệ đệ này của hắn không chỉ tàn nhẫn, lá gan cũng cũng rất lớn… Hoặc nói cách khác, đầu óc hình như hơi… Trầm Côn tự nhận hắn cũng rất tham lam rồi, nhưng là hắn cũng không có gan cướp đoạt chiến hạm của Hoàng Kim thánh nhân a!
- Nói cho cùng! Cho dù là đồ của thần tiên sau cửa Thiên Môn ngươi cũng dám cướp đoạt!
Đột nhiên một tiếng nói vang lên, lạnh lùng tiếp lời Trầm Ưng:
- Nguyên lai trong mắt ngươi, thần linh cũng có thể cướp bóc, có thể khinh nhờn… Ngươi! Là! Kẻ! Dám! Báng! Bổ! Thần!
Một bóng người đi vào đình viện, xương sống hơi còng, dáng người gày gò, là một lão già lưng còng trông giống hệt một bộ khô lâu.
- Huyền, Huyền Soa đại nhân…
Hàn Thiên Động tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt lại.
Mà lão già lưng còng chống chống cây quải trượng trong tay nói:
- Hàn Thiên Động, ngươi đáp ứng Thánh nhân, giao ra hai mươi lăm chiến thuyền ô sào hạm đội vào cuối tháng trước, bất quá bây giờ xem ra… Ngươi không có khả năng hoàn thành đúng kỳ hạn đúng không?
- Đại nhân thứ tội, xin đại nhân thứ tội!
Hàn Thiên Động cầu xin.
Cạnh đó, Trầm Côn lặng lẽ hỏi:
- Tiểu đệ, người này có lai lịch thế nào?
Trầm Ưng sắc mặt ngưng trọng nói:
- Đó là Huyền tộc của Hoàng Kim Huyết tộc, bọn họ tự coi mình là sứ giả của thần, người kia là Huyền Soa… Đáng chết, người kia đến đây để đòi hàng, mà cái họ đòi lại chính là ô sào chiến hạm trong tay chúng ta!