Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 519: Chương 519: Ăn cơm chùa




Vương Hạo mở lá thư cẩn thận đọc, nội dung đại khái phía trên là.

Bởi vì mấy vạn năm không gặp, lão ma đầu đánh giá thấp đối thủ, cuối cùng liều mạng trọng thương trốn thoát từ trong tay cừu gia.

Cho nên trong lúc tuyệt vọng lão ma đầu nhớ tới Vương Hạo, hi vọng Vương Hạo có thể mang theo Hương Hương tới cùng hắn báo thù.

Cuối cùng rất sợ Vương Hạo không đi, trên thư còn viết vị cừu gia này sở dĩ lợi hại như vậy, là vì hắn có bảo bối trái tim Lôi Thần.

- Trái tim Lôi Thần!

Hai mắt Vương Hạo tỏa sáng, trong lòng vô cùng hứng thú với món bảo vật này.

Nếu như hắn nhớ không lầm, trái tim Lôi Thần có thể thả ra một loại lôi linh dịch, nó có thể tăng cường lực công kích lôi thuộc tính gấp ba lần, cho dù là loại bổn nguyên thuộc tính cường đại lôi chi bản nguyên, trái tim Lôi Thần cũng cường hóa lực công kích gấp ba.

Để lực chiến đấu của người tu luyện lôi thuộc tính, trực tiếp tăng gấp ba.

Hơn nữa này trái tim Lôi Thần lại hết sức hi hữu, không phải ai cũng có cơ hội sử dụng bảo bối.

- Ùng ùng...

Lúc này, phía ngoài chiến hỏa đã ngất trời, Nhân tộc và Ám Tinh linh tộc đã khai chiến.

- Leng keng, chúc mừng kí chủ dấy lên đại chiến giữa Nhân tộc và Ám Tinh linh tộc, đạt được 2 tỉ điểm tội ác.

Vẻ mặt Vương Hạo nghi vấn:

- Ta dấy lên đại chiến giữa Nhân tộc và Ám Tinh linh tộc lúc nào?

Hệ Thống khinh bỉ nói:

- Nếu không phải ngươi làm nổ Ma Sát tinh của Ám Tinh linh tộc, nữ hoàng Thu Mạn của Ám Tinh linh tộc làm sao lại tự mình xuất thủ! ? Ám Tinh linh tộc làm sao lại phát phát động chiến tranh toàn diện như thế?

Vương Hạo chợt hiểu ra gật đầu, gần đây hắn vô địch quá lâu, hắn cũng quên mất mình đã chọc vào Ám Tinh linh tộc, nhìn dáng dấp trên con đường gieo họa này hắn càng đi càng xa rồi.

Đúng lúc này, Vương Thiên Dật xuất hiện trước mặt Vương Hạo, khẩn trương hỏi:

- Hạo nhi, con trở lại rồi sao? Có bị thương không? Không có chuyện gì chứ?

Vương Hạo lắc đầu:

- Ta rất khỏe, hiện tại hoàn toàn không có chuyện gì cả.

- Không có chuyện gì là tốt rồi!

Vương Thiên Dật thở phào nhẹ nhõm, sau đó hai cha con rơi vào trầm mặc.

Về phần Vương Hạo tại sao sau khi chết lại vô địch như vậy, Vương Thiên Dật không hỏi, Vương Hạo cũng không giải thích, hai người cứ như vậy ngầm lựa chọn quên lãng, rất sợ đề tài này làm cho quan hệ phụ tử vốn căng thẳng, một lần nữa chuyển biến xấu.

Lúc này, Lâm Thi Kỳ đi đến, thấy hai cha con trầm mặc, trong lòng không nhịn được thở dài.

Mấy ngày qua nàng cũng đã biết chuyện đã xảy ra, cũng hiểu rõ hai cha con khúc mắc ở đâu.

Nhưng hiện tại hài tử lớn như vậy, cũng có bản lãnh rồi, còn có suy nghĩ của riêng mình, hai người làm cha mẹ hiển nhiên nói cái gì cũng vô dụng.

Mà phụ thân Vương Thiên Dật lại ăn nói vụng về, nếu không biết nói cái gì dễ nghe..., chuyện này sợ rằng nhất thời sẽ không giải trừ được .

Vương Thiên Dật không nhịn được mở miệng nói:

- Ta đi đuổi Ám Tinh linh tộc.

Nói xong, Vương Thiên Dật quay đầu lại nhìn Vương Hạo, thấy Vương Hạo hoàn toàn không có động tĩnh, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài biến mất ngay tại chỗ.

Tiểu Bạch cắn một miếng cà rốt, vừa ăn vừa lầm bầm nói:

- Vừa rồi có lẽ hắn đang bế quan, nghe thấy ngươi trở lại, lập tức chạy tới, có thể thấy hắn thật sự rất quan tâm đến ngươi.

- Ai biết.

Vương Hạo bĩu môi, vẻ mặt vẫn ngang bướng.

- Hạo nhi, mẹ biết cha con không chăm sóc tốt cho con, khiến con từ nhỏ bị người ta khi dễ, ám ảnh cho đến bây giờ, nhưng đây không phải ý muốn của hắn.

Lâm Thi Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, cưng chiều vuốt đầu Vương Hạo:

- Cha con không biết nói những lời quan tâm đến con..., nhưng hắn sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh, hắn là thật tâm yêu gia đình này, cũng yêu con, thậm chí nguyện ý dùng tính mạng của mình để bảo vệ gia đình này, bảo vệ con.

- Được rồi, con biết rồi!

Vương Hạo vuốt vuốt mi tâm, nói tránh đi:

- Thời gian tới con muốn ra ngoài một thời gian, có lẽ sau khi trở về có thể tiếp nhận hắn!

Lâm Thi Kỳ thở dài, cũng không miễn cưỡng ép buộc Vương Hạo, duỗi ngón tay khẽ điểm lên trán Vương Hạo, một băng chữ màu trắng chợt lóe lên.

- Đây là...

Vương Hạo sờ soạng dưới đầu, hắn cảm giác đầu mình đột nhiên trở nên mát mẻ hơn rất nhiều.

Lâm Thi Kỳ mỉm cười giải thích:

- Đây là dấu hiệu của Băng cung chúng ta, nếu gặp phải nguy hiểm gì, lấy nó ra, thế lực bình thường cũng sẽ nể mặt Băng cung chúng ta.

Vương Hạo thầm thở dài, hiện tại hắn cũng có hai cung Thiên, Tiên bao phủ rồi, còn cần dấu hiệu Băng cung làm gì?

Nhưng nhìn thấy ánh mắt yêu thương của Lâm Thi Kỳ, hắn ngoài tiếp nhận, chẳng lẽ còn có thể cự tuyệt tình thương vĩ đại của mẹ hay sao?

- Ta biết rồi.

Vương Hạo gật đầu:

- Gần đây nếu có người tới tìm con, cứ nói con đi ra ngoài.

- Có người tới tìm con?

Lâm Thi Kỳ sửng sốt, tò mò nhìn Vương Hạo từ đầu đến chân, với cá tính vô sỉ của nhi tử nàmh, hẳn là không có bằng hữu mới đúng!

Sắc mặt Vương Hạo hoàn toàn tối đen, ánh mắt này của mẹ hắn có ý gì? Thật là không có một chút đáng yêu.

Đúng lúc này, một tiếng rống giận dữ vang lên:

- Rống, nhân tộc các ngươi thật hèn hạ, các ngươi cứ đợi bổn hoàng đấy!

Vương Hạo ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên ngực nữ hoàng Thu Mạn của Ám Tinh linh tộc cắm trường thương của Vương Thiên Dật, còn Hương Hương đang đuổi theo nữ hoàng Thu Mạn đuổi đánh.

- Thật hèn hạ, lại đánh lén!

Vương Hạo khinh bỉ một tiếng, tình huống như thế không cần nhìn cũng biết, nhất định là Hương Hương triền đấu với nữ hoàng Thu Mạn, Vương Thiên Dật ở bên cạnh hạ độc thủ, khiến nữ hoàng Thu Mạn bị trọng thương cuống quít bỏ chạy.

Khóe mắt Lâm Thi Kỳ như co rút, cảm giác cả đời này hai cha con này không thể nào hòa thuận, làm gì có nhi tử nào lại nói cha mình như thế?

- Hoan hô...

Đại quân Nhân tộc hoan hô, chỉ cần vị nữ hoàng Thu Mạn này bị đánh lui, như vậy bọn họ có thể dựa vào năm chiếc chiến hạm, cùng với tu vi cường đại của Vương Thiên Dật, một đường đánh tới, thu hồi những nơi bị lấn chiếm, thuận tiện phản công Ám Tinh linh tộc.

- Ám Tinh linh tộc thật vô dụng!

Vương Hạo bĩu môi, hắn còn muốn trước khi rời khỏi tinh hệ Ngân Hà mò được một khoản, nhưng kết quả lại kết thúc nhanh như vậy.

Lúc này, Tổng Thống Hàn Dương đi tới, tươi cười nói:

- Vương Hạo hiền chất, ta có chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ, ngươi xem có thể hay không?

Trong khi nói chuyện, Trí Năng Thủ Hoàn của Vương Hạo nhận được tin nhắn nhắc nhở ngân hàng phát tới, một trăm vạn Thiên Tinh tệ đã chuyển đến.

- Dĩ nhiên có thể!

Vương Hạo mặt mày hớn hở ôm lấy cổ Hàn Dương, đi qua một bên bắt đầu trao đổi.

Lâm Thi Kỳ lắc đầu bật cười, nhi tử này mặc dù hơi vô sỉ, nhưng cả đời này sẽ không chết đói, càng sẽ không chịu thiệt.

Hàn Dương thở dài nói:

- Vương Hạo hiền chất, ta chỉ có một nhi tử, ngươi hẳn đã gặp qua, hắn tên là Mạc Quân Lâm, lần này Ám Tinh linh tộc thế tới hung hăng, ta vì muốn giữ được huyết mạch truyền thừa, đã đưa hắn đến Thiên Dương tinh hệ, nhưng hắn ở bên đó lăn lộn cũng không tốt, cho nên ta muốn nhờ ngươi giúp hắn một chút, chỉ cần hiền chất chịu ra tay, ta sẽ trả thêm một trăm vạn Thiên Tinh tệ.

- Đợi đã, nhi tử ngươi họ Mạc? Ngươi họ Hàn mà?

Vương Hạo ngây người, chuyện này thật khó hiểu!

Hàn Dương vội vàng giải thích:

- Mạc Quân Lâm mang họ của mẹ, mẹ hắn là Mạc gia đến từ Thiên Dương tinh hệ.

Vương Hạo chợt hiểu ra gật đầu:

- Nói cách khác, ngươi giống cha ta, đều là dạng ăn cơm chùa?

Hàn Dương lúng túng cười cười, trong lòng thầm mắng, đứa nhỏ này rốt cuộc có biết nói chuyện hay không? Làm gì có chuyện vạch mặt người khác thẳng thắn như vậy.

Lâm Thi Kỳ vuốt vuốt mi tâm, nhìn dáng dấp danh tiếng ăn cơm chùa của Vương Thiên Dật không dễ xóa bỏ rồi, ai kêu đây là do con trai hắn đặt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.