Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 185: Chương 185: Anh còn có chính sự phải làm




- Tên này thực sự quá hẹp hòi.

Tiền Vạn Dương mất hứng nói thầm một câu, tên kia lại có thể mang tất cả các cô gái tiếp rượu kia đi mất, một cái cũng không chừa lại cho bọn họ.

- Nói cái gì thế.

Lăng Tiêu trừng mắt nhìn Tiền Vạn Dương:

- Chúng ta là đến để cứu người, không phải tới để theo đuổi những thứ như thế này, nếu như cậu muốn, đợi sau khi trở về tôi mời.

- Lăng lão đại nói đùa rồi.

Tiền Vạn Dương vội vã cười hùa:

- Tôi chỉ không ưa tên Diệp Thanh này, chứ không phải nghĩ đến mấy cô gái chuyên hầu rượu kia.

Lý Vân Dương quăng cho Tiền Vạn Dương ánh mắt khinh bỉ, quả nhiên là người coi Vương Hạo làm lão đại, đều không phải là thứ tốt gì.

Lăng Tiêu gật đầu, sau đó nhìn Vương Hạo hỏi:

- Sư đệ, cậu rốt cuộc dự định làm cái gì thế?

Vương Hạo cười cười:

- Sư huynh, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu, ba người đến phòng tôi, chúng ta bàn bạc một chút.

- Vương Hạo, anh như thế này là có ý gì?

Sắc mặt Lý Vân Dương lập tức lạnh xuống, chuyện bàn bạc lại có thể không có hắn, coi hắn là người nào cơ chứ?

- Không có ý gì cả.

Vương Hạo khẽ cười nói:

- Chỉ là anh còn có chính sự phải làm, cho nên không kể tên anh.

- Chính sự?

Mọi người hơi sững sờ, bọn họ vừa đến Liên bang Diệu Thiên, có thể có chính sự gì?

Vương Hạo cười cười, không có nhiều lời, chỉ là mang theo Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu rời đi, để lại một mình Lý Vân Dương mặt tức giận bừng bừng.

...

Trong phòng.

Lăng Tiêu không khỏi hỏi:

- Sư đệ, tại sao cậu lại đối xử với Lý Vân Dương như vậy?

- Bởi vì hắn là người của Quân Bộ, mà Quân Bộ lại có quan hệ thân mật với Học viện Hoàng Gia như vậy, không chĩa mũi nhọn vào hắn, tôi chĩa vào ai đây?

Hai mắt Vương Hạo hiện lên vẻ lạnh lẽo, năm đó Học viện Hoàng Gia dám làm ra chuyện rủi ro cao như vậy, đằng sau nếu như không có Quân Bộ chống lưng, đó mới gọi chuyện lạ.

Lăng Tiêu thở dài, lập tức cũng hiểu ra một chút mấu chốt của vấn đề.

Năm đó chức Nguyên soái của Vương Thiên Dật đoạt được, vốn nên thuộc về Quan Kiệt Anh, chuyện này cũng đại quý tộc Quân Bộ này vẫn luôn coi Vương Thiên Dật là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt.

Nhưng Vương Thiên Dật đối nhân xử thế hào sảng, các binh lính hết sức kính yêu, lại có những lão gia hỏa như Tô Mộc chống đỡ, cho nên mấy đại lão của Quân Bộ kia cho dù muốn hạ bệ Vương Thiên Dật cũng không thể làm được.

Nhưng sau đó Vương Thiên Dật đột nhiên mất tích, điều này làm cho mấy đại lão của Quân Bộ kia không nhịn được nữa, liên tục trút giận lên trên đầu Vương Hạo.

Muốn nói bây giờ trong lòng Vương Hạo một chút bực bội cũng không có, tuyệt đối là đang nói đùa.

Mà Lý Vân Dương lại là ngôi sao tương lai của Quân Bộ, tự nhiên là đối tượng trả đũa số một của Vương Hạo.

Đương nhiên, mấu chốt nhất vẫn là hiện nay Vương Hạo chỉ có thể bắt nạt Lý Vân Dương, những thành viên khác của Quân Bộ hắn căn bản là không cách nào ăn hiếp nổi.

Vẻ mặt Tiền Vạn Dương, Trần Diệu vô cùng nghi hoặc, lão đại này sao có thể có cừu oán với Quân Bộ và Học viện Hoàng Gia vậy?

- Sau này có nhu cầu, cứ nói với ta một tiếng, sư huynh nhất định giúp cậu.

Lăng Tiêu vỗ vỗ vai Vương Hạo.

- Đến lúc đó, tôi cũng sẽ không khách khí đâu.

Vương Hạo nhẹ giọng cười, cảm thấy sư huynh này thật chu đáo.

Lăng Tiêu cười cười, sau đó hiếu kỳ hỏi:

- Sư đệ, cậu đi chung đường với Diệp Thanh lại làm công ty điện ảnh và truyền hình gì đó, rốt cuộc là định làm cái gì?

- Đương nhiên là cứu người!

Vương Hạo khẽ cười nói:

- Thiên Ngự Thần Lôi, tôi nhất định phải có được.

Lăng Tiêu cau mày:

- Ta thực sự không nghĩ ra, mở công ty điện ảnh và truyền hình, làm mấy cô gái bán rượu này nổi tiếng, liên quan gì đến chuyện cứu người?

- Mọi người lẽ nào cũng chưa từng nghiên cứu về tình báo sao?

Vương Hạo ngồi ở trên giường, rút ra một củ cà rốt đặt ở trước lỗ mũi tiểu Bạch đang ngủ say.

Tiểu Bạch ngửi một cái, nhắm mắt lại, miệng chảy nước bọt, lẩm bẩm nói:

- Cà rốt, cà rốt...

Lăng Tiêu bật cười lắc đầu, con thỏ này đúng là một kẻ tham ăn, đang ngủ cũng có thể bị một củ cà rốt dụ dỗ, đúng là không gì bằng.

- Lão đại mấy ngày nay liên tục hỏi thăm về hai người, một là Diệp Thanh, người kia tên là Đỗ Phong.

Tiền Vạn Dương mở miệng nói.

- Đỗ Phong?

Lăng Tiêu cau mày suy nghĩ một chút, rất nhanh đã nhớ ra Đỗ Phong là ai.

Trên hành tinh Song Tử này, Triệu Khôn không thể nghi ngờ là nhân vật số một.

Mà nhân vật số hai có hai người, một vị là cha của Diệp Thanh, Diệp Thiên Hùng, một vị khác chính là cha của Đỗ Phong, Đỗ Minh.

Bởi vì hai người đều là Đại tướng, cũng đều là nhân vật số hai, cho nên tự nhiên đều nhìn đối phương không vừa mắt, tranh đấu gay gắt khắp nơi.

Chẳng qua, Đỗ Minh lại có một chút mạnh hơn Diệp Thiên Hùng, đó chính là con trai của hắn, Đỗ Phong là một thiếu niên thiên tài.

Không chỉ có thiên phú tu luyện rất mạnh, ngay cả năng lực kiếm tiền cũng bỏ rơi những người đồng lứa không biết bao nhiêu con phố.

Hiện nay ở hành tinh Song Tử lập ra công ty đĩa nhạc Thiên Phong, lại còn có hơn mười nữ ngôi sao ca nhạc đang bạo hồng, đồng thời còn đang muốn hướng về phía toàn bộ Liên bang Diệu Thiên để tiếp tục phát triển, có độ hot siêu cao ở Liên bang Diệu Thiên, là ca sĩ cấp bậc Thiên Hậu.

Tùy tiện mở concert một lần, đều có thể kiếm bộn tiền.

- Đỗ Phong? Ngôi sao ca nhạc nổi tiếng?

Hai mắt Lăng Tiêu bỗng nhiên mở to, sau đó thử thăm dò:

- Sư đệ, ngươi là muốn gây ra tranh đấu giữa Diệp Thanh và Đỗ Phong?

- Không sai, đệ chính là muốn gây ra tranh đấu giữa hai người bọn họ.

Vương Hạo lại cười nói:

- Tôi không tin, làm cho Diệp Thanh cướp sinh ý của Đỗ Phong, Đỗ Phong Đỗ Phong sẽ mặc kệ không quan tâm.

- Nhưng làm như vậy, thật sự có thể cứu Thu Lôi sao?

Lăng Tiêu hiếu kỳ hỏi.

- Ai nói làm như vậy là để cứu Thu Lôi?

Vương Hạo sửng sốt một chút:

- Tôi chỉ đơn thuần là muốn xem hai người bọn họ tranh đấu, sau đó kiếm tiền từ đó mà thôi.

- Phụt...

Ba người ở đây lập tức phun nước bọt, tên khốn này rốt cuộc câu nào là thật, câu nào là giả thế? Mới vừa rồi còn nói làm công ty là điện ảnh và truyền hình là để cứu người, sao đảo mắt đã thành để kiếm tiền nữa rồi?

- Không có sai mà!

Vương Hạo vẻ mặt vô tội:

- Tôi mở công ty điện ảnh và truyền hình là để cứu người, nhưng tôi khơi mào tranh đấu giữa Diệp Thanh và Đỗ Phong để kiếm tiền, cũng không có mâu thuẫn gì mà?

Vừa nói xong, Lăng Tiêu hoàn toàn phục, lúc cứu người vẫn không quên phải kiếm tiền, cái này quả nhiên là rất Vương Hạo.

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu hai mắt lóe ra kim quang, lão đại lại muốn khởi động động cơ kiếm tiền, cũng có nghĩa là tiền lại muốn cuồn cuộn đổ tới rồi.

- Sư đệ, cậu đối với việc cứu người có bao nhiêu phần nắm chắc?

Lăng Tiêu hiếu kỳ hỏi.

Vương Hạo suy nghĩ một chút:

- Hai, ba phần mười!

- Chỉ có hai, ba phần mười thôi sao?

Lăng Tiêu cau mày.

Vương Hạo đảo cặp mắt trắng dã:

- Đại ca, tôi là người, không phải thần, anh quá coi trọng tôi rồi!

Lăng Tiêu thở dài, hắn cũng hiểu chỉ bằng mấy người bọn hắn, muốn cứu người từ ngục giam cấp bậc cao nhất của Liên bang Diệu Thiên đi ra ngoài, có bao nhiêu khó khăn, mà Vương Hạo có thể có hai, ba phần mười nắm chặt thành công, đã là vô cùng lợi hại rồi.

Lúc này, ở trong gian phòng cách vách.

Sắc mặt Lý Vân Dương âm trầm, vô cùng đáng sợ, lúc này, hắn rốt cuộc đã biết chính sự mà Vương Hạo nói là chuyện gì, chỉ thấy ở trên giường của hắn có một con yêu thú mẫu hầu chỉ mặc quần bông đang nằm.

- Vương Hạo, việc này giữa chúng ta chưa xong đâu.

Tiếng hét giận dữ của Lý Vân Dương quanh quẩn ở trong phòng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.