Ba ngày vội vã trôi qua.
Toàn bộ đường phố, phía trước các cửa hàng lớn đều đang phát ca khúc do một công ty tên là Lang Hành Thiên Hạ phát hành.
Nhịp điệu vui vẻ, lập tức chinh phục được trái tim của giới trẻ, khiến cho bọn họ cảm thấy trừ tu vi ra, bọn họ còn cần tình yêu làm dịu tâm hồn.
- Lang Hành Thiên Hạ có lai lịch gì thế, sao có thể có nhiều bài hát hay như vậy?
- Không biết nữa, nghe nói ba ngày nay, bọn họ đã bán được hơn 140 bài hát khác nhau rồi, hơn nữa mỗi bài đều là bài hát kinh điển.
- Lang Hành Thiên Hạ dám làm như thế, bọn họ không sợ công ty Thiên Phong tìm bọn họ để gây sự sao?
- Không cần nói đến công ty đĩa nhạc Thiên Phong nữa, nửa năm chỉ bán có một một bài hát, nào có ra sức như Lang Hành Thiên Hạ, một ngày đều phát hơn mười bài.
- Đúng vậy, chúng ta ủng hộ Lang Hành Thiên Hạ.
- Nhất định phải ủng hộ, cuộc sống không phải chỉ có tu luyện, còn cần nghe một chút âm nhạc để thư giãn nữa.
- Tôi nghe nói khi tu luyện mà nghe những bài hát nhịp điệu vui vẻ như thế này, tu luyện sẽ nhịp nhàng, thuận lợi hơn không ít.
- Tôi cũng có cảm giác này...
- Tôi thích nhất là nữ thần Cầu Cầu trong Lang Hành Thiên Hạ.
- Tôi thích nữ thần Minh Minh.
- Tôi thích nữ thần Tiểu Ái.
- ...
Ngắn ngủn trong thời gian ba ngày, ca khúc của Lang Hành Thiên Hạ, lấy chất lượng tốt, số lượng nhiều, lập tức lan rộng khắp hành tinh Song Tử, làm cho công ty đĩa nhạc Thiên Phong không người hỏi tới.
Công ty đĩa nhạc Thiên Phong, phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Một nam tử anh tuấn chừng hai mươi tuổi, sắc mặt âm lãnh đáng sợ, người này chính là Đỗ Phong, thiên chi kiêu tử nổi danh ở hành tinh Song Tử, con trai Đại tướng Đỗ Minh.
Phía trước Đỗ Phong có mười mấy người đang đứng, tất cả bọn họ đều đang nơm nớp lo sợ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
- Lang Hành Thiên Hạ là cái thứ gì?
Đỗ Phong lạnh giọng hỏi.
Hắn tốn thời gian mấy năm mới lập nên công ty Thiên Phong, đưa hơn mười cô gái trở thành siêu sao, Thiên Hậu, trở thành công cụ kiếm tiền cho hắn.
Nhưng ba ngày trước, một công ty đĩa nhạc Lang Hành Thiên Hạ đột nhiên xuất hiện, không chỉ có ca khúc chất lượng khiến người ta không còn gì để nói, hơn nữa tốc độ phát hành bài hát mới càng là vô cùng kinh khủng, làm cho người khác phải hoảng sợ.
Dù có hơn mười vị nhạc sĩ cao cấp cũng không theo kịp loại tốc độ này.
Nếu như có thể theo tốc độ này, khối bánh ngọt lớn của giới âm nhạc của Liên bang Diệu Thiên cũng không bị Lang Hành Thiên Hạ một ngụm ăn hết.
Chẳng qua cũng may Lang Hành Thiên Hạ mới mở ba ngày, mới chỉ có chút danh tiếng ở hành tinh Song Tử, chỉ cần hắn có thể đè đối phương xuống, tất cả đều dễ nói chuyện rồi.
- Đỗ thiếu, chúng tôi đã đi điều tra, Lang Hành Thiên Hạ này là do Diệp Thanh mở.
Một người đàn ông liền vội vàng nói.
- Diệp Thanh?
Đỗ Phong ngẩn người, thực sự nghi ngờ lỗ tai mình có phải hỏng rồi không.
Cái loại mà chỉ biết cởi quần với xách quần cặn bã như tên kia, mà cũng có thể xây dựng ra công ty như thế này?
- Đúng vậy, Đỗ thiếu, ông chủ của Lang Hành Thiên Hạ đúng là Diệp Thanh.
Người đàn ông kia liên tục gật đầu.
Đỗ Phong cau mày:
- Hắn mời được bao nhiêu nhạc sĩ? Trả giá là bao nhiêu? Chúng ta có hi vọng dụ người qua đây không?
Sau khi mấy bài hát truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, hắn liền biết, so với mấy Thiên Hậu được hắn thổi cho thành nổi tiếng, những nhạc sĩ này mới thật sự là bảo bối.
- Đỗ thiếu, nhạc sĩ của đối phương chỉ có một người.
Người đàn ông thận trọng trả lời.
- Một người!!!
Đỗ Phong trợn to hai mắt, căn bản là không hề tin.
Dù có là thần đi chăng nữa, cũng không thể trong ba ngày viết ra được hơn 140 bài hát, hơn nữa mỗi bài đều được hoan nghênh như vậy chứ?
- Là một người, hơn nữa người này còn là một gã thiếu niên mười bảy tuổi!
Người đàn ông vô cùng khẳng định nói rằng.
- Thiếu niên mười bảy tuổi?
Đỗ Phong cau mày, sau đó nói:
- Ta nghi ngờ tên này đang đi sao chép nhạc, lập tức đi điều tra về những bài hát kia cho ta.
Mọi người tại đây bất đắc dĩ thở dài:
- Đỗ thiếu, vốn dĩ chúng tôi cũng cho rằng thiếu niên này đạo nhạc, nhưng sau khi chúng tôi so sánh với tất cả các bài hát, bao gồm cả những bài hát ở Liên bang Tinh Tế, đều không có kết quả nào trùng khớp.
- Không thể nào!
Đỗ Phong liên tục lắc đầu, đánh chết hắn cũng không tin, một thiếu niên mười bảy tuổi sao có thể viết ra nhiều tình ca như vậy, nhất định là một Tình Thánh đã từng trải rất nhiều đoạn tình cảm mới có thể viết ra được.
Mọi người tại đây nhìn nhau một cái, bọn họ trước đây cũng có vẻ mặt này, nhưng sau khi điều tra, chỉ có thể lựa chọn cách tin tưởng, nếu không thật sự không có cách giải thích nào khác.
...
Công ty Lang Hành Thiên Hạ.
Vương Hạo được một đám tiểu thư tiếp rượu bao quanh.
- Bang chủ, ngươi xem tiếp theo tôi sẽ hát bài hát gì thế?
- Bang chủ, giọng của em hai ngày này nhẹ nhàng như hơi nước, người có thể đến phòng giúp người ta nhìn một chút không.
- Bang chủ, em cũng mới viết một bài hát, hay là đến phòng giúp em xem một chút đi.
- ...
Đám người Lăng Tiêu lắc đầu, từ sau khi mấy cô gái kia kiếm được một khoản tiền lớn từ ca hát, cũng hoàn toàn điên cuồng, tất cả đều hận không thể hận không thể nuốt sống Vương Hạo.
- Tất cả không nên tranh cãi nữa.
Vương Hạo vỗ xuống bàn:
- Bài hát tiếp theo của tôi cần một cô gái nhu thuận đáng yêu mới hát được.
- Bang chủ, người ta ngoan ngoãn đáng yêu nhất...
Một cô gái chân dài làm nũng, vươn cẳng chân thon dài cọ cọ vào đùi Vương Hạo.
Mí mắt Vương Hạo run lên, khiển trách:
- Lão tử là muốn các ngươi ngây thơ, không phải muốn các ngươi phóng đãng...
Các tiểu thư tiếp rượu hoảng sợ, cũng không dám qua quýt làm càn nữa.
Diệp Thanh bên trên cười lớn nói:
- Vương huynh, cậu thích ngây thơ, tôi thích phát lãng, cậu không muốn, vậy để hết cho tôi là được rồi.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn phục Vương Hạo, mấy người chuyên đi hầu rượu mà chỉ trong vòng 3 ngày, đã hoàn toàn được biến thành ngôi sao ca nhạc.
Vừa nghĩ tới trên giường mình có mười mấy ngôi sao ca nhạc lớn nằm, trong lòng đã thấy vô cùng sảng khoái.
- Cậu thích thì lấy hết là được.
Vương Hạo khoát tay áo, sau đó hỏi:
- Ba ngày nay chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền rồi?
- Tất cả đều trở về phòng đi, lau sạch mật đường chờ ta trở lại.
Diệp Thanh khoát tay áo, bảo mấy cô gái phía dưới, sau đó vỗ tay một cái, một người áo đen liền vội vàng tiến lên, báo cáo:
- Ba ngày nay Lang Hành Thiên Hạ chúng ta tổng cộng buôn bán lời bảy trăm ngàn Diệu Thiên tệ.
- Chỉ có bảy trăm ngàn?
Vương Hạo lắc đầu, hiển nhiên không hài lòng với mấy cái chữ này.
Người áo đen liền vội vàng nói:
- Bang chủ, trước đây một năm, chúng ta chỉ kiếm được một đồng Diệu Thiên tệ, mà bây giờ ba ngày kiếm được bảy trăm ngàn là đã rất khủng bố rồi.
- Khốn kiếp!
Diệp Thanh một cước đá bay người áo đen, khiển trách:
- Vương huynh nói ít thì chính là ít, mày còn dám mạnh miệng, mau đi phát hành các bài hát ở những hành tinh khác, ở hành tinh Song Tử có thể kiếm được cái rắm tiền à!
- Dạ, dạ, dạ...
Người áo đen liên tục gật đầu, sau đó lập tức đi làm.
Đám người Lăng Tiêu đều đảo cặp mắt trắng dã, Diệp Thanh đã hoàn toàn bị Vương Hạo tẩy não, hiện giờ Vương Hạo nói phía đông có mỹ nữ, hắn tuyệt đối sẽ không tin phía tây có.
Chẳng qua, điều khiến cho bọn họ cảm thấy nghi ngờ là, Vương Hạo làm sao mà viết ra được nhiều bài hát như thế?
Ba ngày hơn 140 bài hát, hơn nữa bài nào cũng là kinh điển, ai cũng sẽ không thể tin được là do một thiếu niên mười bảy tuổi viết ra!
Nhưng bọn họ là chính mắt nhìn thấy Vương Hạo viết ra, hơn nữa bất kể bọn họ lên mạng tìm kiếm như thế nào, đều không tìm được bài hát tương tự.
Lẽ nào Vương Hạo không chỉ là thiên tài siêu cấp ở võ đạo, dược đạo, mà còn là thiên tài âm nhạc siêu cấp?
Nếu như đúng là như thế, thì quả thật là quá đả kích người khác? Lẽ nào bọn họ sẽ vĩnh viễn sống ở trong bóng ma của Vương Hạo sao...