Trong vũ trụ tối tăm.
Một đám người đang bay nhanh chạy thoát thân.
Vương Hạo đứng ở trên đầu của Tổ Long, cho Âu Dương Nguyên Tu một ánh mắt khiêu khích, thần sắc kia muốn kiêu ngạo bao nhiêu có bấy nhiêu.
Sắc mặt Âu Dương Nguyên Tu biến thành màu đen, má nó, ăn bám tự nhiên lại có thể ăn ra kiêu ngạo như vậy, CMN, hắn thật sự được tăng thêm kiến thức rồi.
- Ầm ầm ầm...
Đúng lúc này, một ánh sáng mạnh chói mắt xua tan bóng tối trong vũ trụ, theo đó chính là một tiếng nổ kinh thiên vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thiên Hồng Tinh đã biến mất, hóa thành từng thiên thạch bắn về bốn phương tám hướng.
Đại Âu Thánh Chủ đang bị Tam Đại Kim Cương nhanh chóng bao vây tấn công, hoàn toàn rơi xuống hạ phong, dường như lập tức sẽ bị tiêu diệt vậy.
Đại Âu Thánh Chủ vội vàng kêu lên:
- Vũ trụ Đại Âu Chí Tôn nhanh chóng qua hỗ trợ đi?
- Vèo vèo...
Hắn vừa mới nói dứt lời, vài tiếng xé gió gấp gáp vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tổng cộng năm vị Chí Tôn Địa cấp trong đó có cả Minh Tôn đều xuất hiện ở đó, điều này nói rõ, tất cả những kẻ xâm nhập vũ trụ Vô Cực lần này đều có mặt ở chỗ này.
Nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, trong nháy mắt mọi người ở đây thở phào nhẹ nhõm, vũ trụ Vô Cực này xem như tạm thời được an toàn.
Chỉ có điều, mọi người cũng vô cùng bất đắc dĩ, bọn họ thật sự không nghĩ tới, người cứu giúp vũ trụ Vô Cực lại có thể là Vương Hạo, còn bởi vì một lần mỉm cười của hắn.
- Bảo vệ Thánh Chủ!
Năm vị Chí Tôn Địa cấp đều rút vũ khí ra, nhanh chóng xông về phía Tam Đại Kim Cương.
Tam Đại Kim Cương cũng không chịu yếu thế, khí tức giống như hủy thiên diệt địa không ngừng tập trung, sau đó hóa thành ba đường ánh sáng màu vàng nghênh đón.
- Ầm ầm ầm...
Lúc này, tiếng nổ lớn đầy cuồng bạo vang lên ở trong vũ trụ tối tăm, trong không trung còn dâng lên từng đợt chấn động, không ngừng phân tán ra bốn phía.
Đồng thời, tám bóng người này cũng đang không ngừng va chạm, bạo phát ra tiếng nổ kinh thiên.
Vẻ mặt của Âu Dương Nguyên Tu thản nhiên nói:
- Cho dù hơn năm Chí Tôn Địa cấp cũng không thay đổi được kết cục, chẳng qua là kéo dài thêm một thời gian thôi.
Đại Âu Thánh Chủ giận dữ hét:
- Đều nói kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa, nhưng Âu Dương Nguyên Tu anh mới thật sự là vô tình vô nghĩa.
- Tôi không cần có tình có nghĩa, tôi chỉ cần nắm giữ tất cả trong tay, kẻ nào thuận theo tôi thì sống, kẻ nào nghịch tôi thì chết!
Âu Dương Nguyên Tu hừ lạnh một tiếng, lật tay lấy ra một cây kim trúc, sau đó ánh mắt rơi vào trên thân của Vương Hạo.
Tiểu Bạch đứng ở trên vai của Vương Hạo, hai mắt chăm chú nhìn kim trúc trong tay của Âu Dương Nguyên Tu, lóe ra một ánh sáng màu vàng còn muốn lấp lánh hơn mắt chó bằng hợp kim 24K, khóe miệng nó có nước bọt chảy ra nhưng lại hồn nhiên không biết, thật giống như nhìn thấy cà rốt ngon miệng.
Vương Hạo hiếu kỳ hỏi:
- Kim trúc này cũng là sản phẩm do hỗn độn sản xuất ra sao?
Tiểu Bạch hít thở dồn dập nói:
- Còn mạnh mẽ hơn so với Thanh Trúc của thỏ bảo bảo tôi, cảm giác đập một cái có thể đập cho người đứng đầu vũ trụ phải choáng váng.
Vương Hạo trực tiếp xắn tay áo lên, vẻ mặt tức giận nói:
- Mẹ nó, dám chơi với cục cưng thỏ nhà tôi, đơn giản là thiên lý khó dung, tội ác tày trời, ngày hôm nay nếu như hắn không bồi thường tiền, vậy cũng đừng mong rời đi.
Cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch liên tục gật.
- Kim trúc là chứng cứ, cần phải tịch thu, trái tim Cửu Xảo Linh Lung là phí tổn thất tinh thần, thánh thể ngôi sao là tiền bồi thường làm hàng giả, bồi thường khác thì thôi đi, ai kêu thỏ bảo bảo tôi là một con thỏ tin phật, có lòng từ bi!
Vương Hạo chắp hai tay lại trước ngực nói:
- Thỏ, cậu cuối cùng cũng lĩnh ngộ được.
- A di đà phật!
Tiểu Bạch nhanh chóng phủ thêm áo cà sa, chắp hai tay lại trước ngực, bộ dạng như tín đồ phật giáo thành kính.
Cách đó không xa, trong lòng Thái Hư quát to một tiếng CMN, một người một thỏ này không biết xấu hổ có thể đừng thấy chậu phân gì đều đội lên trên đầu của phật môn bọn họ hay không?
Khóe mắt Nguyệt Ly khẽ giật, cảm giác thời đại này trăm phần trăm sẽ lưu lại danh tiếng vô sỉ của một người một thỏ này.
Tiểu Hồ Ly, Triệu Y Linh khẽ xoa mi tâm, phát hiện Tiểu Bạch đơn thuần đã bị Vương Hạo hoàn toàn làm hư, lại không trở về được nữa.
Vương Hạo từ trên đầu của Tổ Long nhảy một cái rời đi, nhanh chóng xông về phía Âu Dương Nguyên Tu, tu vi trong nháy mắt từ Vũ Thần cấp năm nâng tới Thần Vị cảnh cấp năm.
- Ngao...
Tổ Long phát ra một tiếng rồng ngâm thanh thúy, hóa thành Kiếm của Chúa Tể nhanh chóng rơi vào trong tay của Vương Hạo.
- Ông không phải muốn một đấu một cùng tôi sao? Vậy tôi lại thành toàn cho ông.
Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, Kiếm của Chúa Tể dâng lên kiếm khí, một đạo kiếm ảnh giống như ngân hà hiện ra, lấy phong thái đâm rách trời cao đâm về phía Âu Dương Nguyên Tu.
- Cái gì!
Sắc mặt của Âu Dương Nguyên Tu thoáng biến đổi, từ trên một kiếm này hắn cảm nhận được một nguy cơ trước đó chưa từng có.
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, trong nháy mắt tu vi của Âu Dương Nguyên Tu đột phá đến cấp bậc Chúng Thần, rõ ràng cũng dùng ra tồn tại truyền thừa khủng khiếp nào đó.
Đồng thời, Âu Dương Nguyên Tu không lùi mà tiến tới, hóa thành một luồng ánh sáng ngôi sao xông về phía Vương Hạo.
- Ầm ầm ầm...
Lúc này, tiếng nổ mạnh thật lớn dâng lên cơn sóng gió động trời, năng lượng cuồng bạo quét ngang vũ trụ tối tăm.
Mà sau khi Vương Hạo và Âu Dương Nguyên Tu va chạm một đòn, đều bị sóng lớn chấn động bay ra ngoài, toàn thân từ trên xuống dưới còn có máu tươi chảy đầm đìa, rõ ràng cả hai đều bị thương rất nặng.
- Ào ào...
Nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người ở đó bắt đầu xôn xao bàn tán.
- Mẹ nó, Vương Hạo lại có thể cùng Âu Dương Nguyên Tu đánh ngang nhau!
- Vương Hạo là biến thái, hai đại thánh thể gia tăng lên người, còn có thể hai môn thần thông, thế lực ngang nhau có gì kỳ quái sao?
- Nhưng tu vi của Âu Dương Nguyên Tu này cao hơn Vương Hạo, sinh ra tốt hơn Vương Hạo, chỗ dựa vững chắc mạnh hơn Vương Hạo, Vương Hạo này làm thế nào làm được vậy?
- Đúng vậy! Anh không nói tôi còn thật sự không phát hiện ra, Vương Hạo ngoại trừ có thiên phú mạnh hơn Âu Dương Nguyên Tu, những phương diện khác hắn thật sự không bằng được Âu Dương Nguyên Tu.
- Các người quên hình ảnh, Vương Hạo vừa cướp đoạt Tà Tôn rồi sao?
- Tôi hiểu được, Vương Hạo cho dù tu vi không bằng Âu Dương Nguyên Tu, nhưng năng lượng trong cơ thể hoàn toàn không kém hơn so với Âu Dương Nguyên Tu.
- Vương Hạo rốt cuộc là quái vật gì, vì sao trong cơ thể có thể chứa được nhiều năng lượng như vậy?
- Cái này ai biết được, thế giới biến thái anh đừng đoán, đoán anh cũng không hiểu được.
- ...
Đúng lúc này, tiếng gầm của Âu Dương Nguyên Tu vang lên giống như tiếng sấm vậy.
- Biển lớn ngôi so!
- Vèo vèo...
Một giây tiếp theo, ngôi sao trong toàn bộ vũ trụ bị đốt sáng lên, từng ánh sáng nhanh chóng tập trung về phía Âu Dương Nguyên Tu, khiến cho vết thương của Âu Dương Nguyên Tu nhanh chóng khép lại, đồng thời năng lượng vừa tiêu hao đã nhanh chóng khôi phục.
- Ha ha...
Âu Dương Nguyên Tu đắc ý cười to nói:
- Tiểu tử, chỉ cần là nơi có ánh sao chiếu tới, vậy tôi chính là tồn tại vô địch, cậu vẫn nên chấp nhận số mệnh đi... Mẹ nó, tốc độ khôi phục của tiểu tử cậu làm sao có thể nhanh hơn tôi chứ?
Âu Dương Nguyên Tu trợn tròn hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Hạo, chỉ thấy không mấy giây vết thương trên thân của Vương Hạo đã khỏi hẳn.
Vẻ mặt Vương Hạo ghét bỏ nói:
- Thật đúng là tên nhà quê, lẽ nào ngay cả Phượng Hoàng Thánh Tâm ông cũng chưa nghe nói qua sao?
- Làm sao có khả năng, cậu rốt cuộc là yêu quái gì vậy!
Âu Dương Nguyên Tu trợn mắt há hốc mồm, trong đầu đột nhiên vang lên lời Vương Hạo đã nói lúc trước, chỉ cần hắn xuất thế, như vậy thời đại này chắc chắn thuộc về hắn...