Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 817: Chương 817: Anh đáng để nắm giữ




Vũ trụ Vô Cực.

Thiên Hồng Tinh.

Vương Hạo vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó hoàn toàn sôi trào.

- Mẹ nó, tiểu tử này thật là kiêu ngạo!

- Các huynh đệ không nên khách khí, xông lên xử chết người này!

- Ngày hôm nay ma này còn chưa trừ diệt, cơn giận trong lòng lão tử không hết được.

- Không sai, dám nói lão tử là phế vật, lão tử nhất định đánh hắn thành phế vật.

- Mọi người còn khách khí làm gì, lên đi!

- Giết...

Lúc này, tiếng hô giết như dời núi lấp biển vang lên, chỉ thấy một đám đông người nhanh chóng lao về phía Tổ Long.

- Ngao...

Tổ Long ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, đuôi rồng to khỏe nhanh chóng vỗ xuống.

- Ầm ầm ầm...

Lúc này, một luồng cơn lốc cuồng bạo cuốn ra thiên địa, không biết bao nhiêu người bị hất bay ra ngoài.

- Ha ha, Vương Hạo cho dù cậu có giãy dụa cũng vô dụng, ngày hôm nay cậu nhất định sẽ ngã xuống ở nơi đây.

Nam Cung Vũ ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười có sự vui sướng nói không nên lời.

Trương Thiên Sư cau mày nói:

- Không nên khinh thường, người này có thể cho nổ Lục Đạo Luân Hồi, lại tránh thoát được phong ấn của Chúa Tể Lục Đạo, còn dám đơn thương độc mã xông vào đến nơi đây, nhất định còn có thủ đoạn gì không để cho người khác biết được.

Tương Văn Đào cũng lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ, hắn vô cùng muốn biết Vương Hạo dám đơn thương độc mã tiến vào đại hội tàn sát ma, hắn lấy tự tin này ở đâu ra.

Lão đại của Vô Cực Thất Tinh, Thiên Xu mở miệng nói:

- Chúng ta đã giao đấu với người này, hắn là thánh thể Thuần Dương, kiếm thuật cũng đạt tới Vạn Kiếm Triều Tông, còn có một chiêu tuyệt kỹ tất sát, có khả năng nhanh chóng bạo phát ra chân khí trong cơ thể, uy lực có thể so sánh với Chí Tôn Địa cấp, về phần thần thông Lục Đạo Luân Hồi, cái này có thể quên đi.

Trương Thiên Sư im lặng một lát, mới nói:

- Tu vi Vũ Thần có thể bạo phát ra công kích có thể so sánh với Chí Tôn Địa cấp, loại vượt cấp này thật sự quá dọa người, tôi nghĩ đây chính là cực hạn của hắn.

Tất cả mọi người ở đó tán thành khẽ gật đầu, bọn họ cũng không tin Vương Hạo còn có thủ đoạn khác.

Trong lòng Thái Hư thay những người này mặc niệm ba phút, hy vọng sau khi bọn họ nhìn thấy tất cả thủ đoạn của Vương Hạo, sẽ không nảy sinh nghi ngờ về cuộc sống nữa.

- Giết...

Đúng lúc này, từng tiếng hô giết kinh thiên vang lên, tất cả mọi người lấy phong thái không biết sợ xông về phía Vương Hạo.

- A di đà phật!

Thái Hư chắp hai tay lại trước ngực, toàn thân lóe ra một đạo phật quang, giống như sẽ ra tay bất cứ lúc nào.

Trương Thiên Sư khẽ nói:

- Đại sư là khách ở xa tới, ma đầu như vậy cứ để cho chúng ta đích thân ra tay, cũng không phiền đại sư phải động thủ.

Tương Văn Đào đảo mắt, Trương Thiên Sư này thật biết tự mình đa tình, Thái Hư không có khả năng chuẩn bị ra tay với Vương Hạo, mà lúc cần thiết sẽ cứu Vương Hạo.

Thái Hư lễ phép đáp lễ lại, sau đó duy trì trạng thái đề phòng đứng ở giữa không trung.

Nguyệt Ly thản nhiên nói:

- Vương Hạo, lần này xem như tôi trả lại nhân tình cho anh, sau này chúng ta không ai thiếu nợ ai nữa.

Vương Hạo khoát tay áo nói:

- Không nên nghịch ngợm, chúng ta đều là người một nhà, nói chuyện gì mà thiếu nợ với không thiếu nợ chứ.

Nguyệt Ly không nói gì, một đạo hàn khí lạnh thấu xương trong nháy mắt tràn ra tàn sát bừa bãi ở chân trời, trong không trung có từng đóa hoa tuyết chậm rãi bay xuống.

Giọng điệu Trương Thiên Sư cấp bách kêu lên:

- Tiểu nha đầu này cũng lại là tu vi Chúng Thần, Chúng Thần mở ra lá chắn năng lượng, những người khác lui ra phía sau.

Hắn vừa nói dứt lời, đám người giống như thủy triều lui lại, chỉ có mấy trăm bóng người không lùi mà tiến tới, từng công kích khủng khiếp nhanh chóng bắn ra, giống như Ngân Hà rơi từ trên chín tầng trời xuống, đánh về phía Vương Hạo.

Lúc này, không trung rung chuyển vô cùng đáng sợ, tự trong không trung tràn ngập ra từng đợt chấn động.

Nguyệt Ly nhảy qua, tay cầm một thanh kiếm lớn hàn băng bạo phát ra một đạo kiếm quang màu bạc lóa mắt, phía trên tràn ngập khí tức vô cùng lạnh giá, nó đi qua nơi nào, nơi đó chỉ còn là một mảnh Băng Nguyên.

- Ầm ầm ầm...

Sau khi hai bên va chạm vào nhau, tiếng nổ lớn đầy cuồng bạo lập tức vang vọng thiên địa.

Nam Cung Vũ không nhịn được tức giận nói:

- Nguyệt Ly, bởi vì Vương Hạo cô lại ra tay, các người rốt cuộc có quan hệ như thế nào?

Vương Hạo nghiền ngẫm cười nói:

- Nữ nhân này cũng liều mạng vì nam nhân, anh nói giữa chúng tôi là quan hệ như thế nào chứ?

- Khốn kiếp!

Nam Cung Vũ hoàn toàn tức giận, hắn theo đuổi nữ thần nhiều năm, lại có thể bị Vương Hạo chiếm mất, đây quả thực là cho hắn đội nón xanh rồi!

Nguyệt Ly thờ ơ, nắm chặt kiếm lớn hàn băng tiếp tục đánh về phía Chúng Thần.

Vương Hạo thở dài nói:

- Khối băng này thật đúng là không thú vị, hi vọng nếu như không phải là lãnh đạm thì mới tốt!

- Đi tìm chết đi!

Đúng lúc này, một vị Chúng Thần xông đến trước mặt Vương Hạo, nắm đấm giống như thái sơn ép xuống đỉnh đầu đánh tới.

Miệng Tiểu Bạch cắn cà rốt, nói chuyện không rõ ràng:

- Vương Hạo, có cần thỏ bảo bảo tôi hỗ trợ hay không?

- Nếu cậu có loại giác ngộ này, vậy chúng ta lại kề vai chiến đấu!

Vương Hạo với hào khí ngất trời, sau đó nắm lấy tai thỏ Tiểu Bạch.

Vẻ mặt Tiểu Bạch vỡ mộng, trong lòng chẳng biết tại sao lại có một dự cảm chẳng lành.

- Oa cạch...

Vương Hạo hú lên một tiếng quái dị, xem Tiểu Bạch trở thành Lưu Tinh Chùy để đùa bỡn, sau đó trực tiếp đánh trúng trên đầu của vị Chúng Thần này, khiến cho đối phương trợn mắt một cái hôn mê bất tỉnh.

Tiểu Bạch tức giận thở hổn hển kêu lên:

- Vương Hạo, tên khốn kiếp nhà anh...

Nó còn chưa nói dứt lời, từng công kích cuồng bạo nhanh chóng đánh về phía Vương Hạo.

Vương Hạo cũng nghiêm túc, cầm lấy tai thỏ vung vẩy xung quanh.

- Đinh đinh đinh...

Lúc này, tiếng kim loại va chạm vào nhau liên tiếp vang lên, ánh lửa càng không ngừng bắn ra bốn phía.

Nhìn thấy được một cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người có mặt ở đó đều trợn mắt há hốc mồm, đây rốt cuộc là thỏ, gat là thần khí Lưu Tinh Chùy siêu cấp vậy? Làm sao có thể ngăn lại được nhiều công kích của Chúng Thần như vậy?

Đáng kinh ngạc nhất chính là con thỏ này đỡ nhiều công kích như vậy, thậm chí ngay cả lông cũng không rơi lấy một cái.

Vương Hạo dễ dàng đỡ tất cả công kích, nhíu mày nói:

- Thỏ vàng ròng 24K có thể công có thể phòng, lại quá bán manh, cậu đáng để nắm giữ.

Hai mắt Tiểu Bạch lóe sao, cảm giác vừa rồi thật giống như ngồi xe bay lên tận trời vậy, vừa đau vừa thoải mái, ai ngồi người đó biết!

- Ầm ầm ầm...

Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên có sấm chớp rền vang, vô số đợt sấm sét rít gào lao ra, hóa thành Lôi Long chạy ở phía chân trời, chiếu sáng toàn bộ trời cao.

Mà ở trung tâm của Lôi Long cuồng bạo này lại có thể lơ lửng một mỹ nữ tuyệt sắc thân khoác giáp màu vàng, dáng người lồi lõm rõ ràng, tay cầm trường thương màu vàng, tư thế oai hùng hiên ngang.

Đồng tử của Trương Thiên Sư chợt co lại, kinh ngạc kêu lên:

- Nữ tử này là thánh thể Lôi Linh, một trong chín đại thánh thể trong truyền thuyết.

Vương Hạo vui mừng phất tay kêu lên:

- Y Linh tiểu bảo bối, anh nhớ em muốn chết.

Hắn vừa dứt lời, một tiếng nói tức giận u oán từ phía sau vang lên.

- Lẽ nào anh lại không nhớ em sao?

Vương Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Hồ Ly mím môi, bộ dạng không cao hứng.

Mà bộ dạng tủi thân của Tiểu Hồ Ly, khiến cho tất cả mọi người ở đó đều dừng công kích, cảm giác trái tim của mình giống như vỡ ra vậy.

Đúng lúc này, một tiếng kêu kinh sợ vang lên.

- Đây là Thiên Hồ, Thiên Hồ trong truyền thuyết!

Nghe vậy, tất cả mọi người ở đó chợt giật mình tỉnh giấc, vẻ mặt đề phòng nhìn Tiểu Hồ Ly, còn có Triệu Y Linh ở trên bầu trời.

Sắc mặt Trương Thiên Sư nghiêm trọng nói:

- Vương Hạo, đây là con át chủ bài của anh sao?

- Thế nào? Có phải khiếp sợ rồi hay không?

Vương Hạo dương dương đắc ý cười nói:

- Tôi nói cho các người biết, tôi là vua ăn cơm mềm, dám đánh tôi, hỏi xem nữ nhân của tôi có đồng ý hay không đã...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.