Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 816: Chương 816: Ra thi đấu đầy phách lối




Vũ trụ Vô Cực.

Thiên Hồng Tinh.

Phía trên người đông nghìn nghịt, phóng tầm mắt nhìn lại không nhìn thấy được giới hạn, ồn ào náo động, âm thanh ầm ĩ một phút cũng không ngừng vang lên.

- Lần này thủ lĩnh các thế lực lớn của vũ trụ Vô Cực tổ chức đại hội tàn sát ma, rốt cuộc là tàn sát ma đầu kia sao?

- Đúng vậy! Trước đây tổ chức đại hội tàn sát ma, chính là giết người trong ma đạo, nhưng lần này ma đạo cũng có thể tới.

- Không có khả năng, nghe nói đại biểu của ma đạo chính là con trai của Lục Đạo, Nam Cung Vũ.

- Đại biểu của chính đạo là con trai của Thiên Đạo, Trương Thiên Sư.

- Nghe nói ngay cả thái tử gia Tương Văn Đào cũng được mời đi theo, còn có Vô Cực Thất Tinh cũng tham dự.

- Tôi ngất, thanh thế thật là lớn à!

- Tôi nghe nói lần này cần tàn sát ma tên là Vương Hạo, là một thiếu niên hai mươi tuổi!

- Thiếu niên hai mươi tuổi? Thiếu niên này làm chuyện gì khiến người người oán trách mới có thể khiến cho hai đạo chính ma điểm danh muốn giết hắn?

- Các người lại có thể không biết so? Tôi nói cho các người biết, Vương Hạo này chính là kẻ cầm đầu gây họa cho nổ Lục Đạo Luân Hồi.

- Mẹ nó, huynh đệ anh không đùa chứ? Thiếu niên hai mươi tuổi có thể cho nổ Lục Đạo Luân Hồi?

- Hắn đâu chỉ cho nổ Lục Đạo Luân Hồi, nghe nói Chúa Tể Lục Đạo tự mình ra tay phong ấn hắn, nhưng kết quả hắn vẫn chạy ra được.

- Tôi ngất, thiếu niên này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?

- Cái này không ai biết, bởi vì Vương Hạo này thật sự quá thần bí.

- ...

Đúng lúc này, hơn mười bóng người bay đến không trung, nhìn kỹ đều là thủ lĩnh của các thế lực lớn.

Trong đó có Nam Cung Vũ người quen cũ của Vương Hạo, còn có Vô Cực Thất Tinh.

Nam Cung Vũ tiến lên, vẻ mặt tức giận nói:

- Các vị hẳn đều đã biết, Lục Đạo Luân Hồi của vũ trụ Vô Cực chúng ta bị người cho nổ, nhân gian trước mắt đang gặp tai họa trước đây chưa từng có, chúng ta phải bắt kẻ cầm đầu gây họa này, dùng hắn để tế những sinh mạng vô tội đã chết.

Hắn vừa nói dứt lời, giọng nói như dời núi lấp biển vang lên.

- Tiêu diệt Vương Hạo Đại Ma Vương, lễ cho sinh mạng vô tội đã chết!

- Tiêu diệt Vương Hạo Đại Ma Vương, lễ cho sinh mạng vô tội đã chết!

- ...

Lúc này, một nam tử vô cùng chính khí ép tay xuống nói:

- Tôi là Trương Thiên Sư, lần này tổ chức đại hội tàn sát ma, một là tiêu diệt Vương Hạo Đại Ma Vương, hai là hi vọng các vị có thể tích cực giết quỷ, tranh thủ thời gian cho các Chí Tôn sửa chữa tốt Lục Đạo Luân Hồi.

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó lập tức nhăn mặt, nhíu mày.

Quỷ hồn này nhìn qua rất dễ đối phó, nhưng không có thủ đoạn đặc biệt kìm chế, giết cũng vô cùng phí sức.

Lại thêm, bên ngoài bây giờ Lệ Quỷ thành quần kết đội, này đi cơ bản và đâm đầu vào chỗ chết không khác nhau.

Trương Thiên Sư lộ ra vẻ mặt chính khí nói:

- Đại trượng phu có cái nên làm có việc không nên làm, hiện tại dân chúng cần tới chúng ta, chúng ta làm sao có thể tham sống sợ chết?

Đúng lúc này, một tiếng cười lớn vang lên.

- Trương huynh, anh thật sự quá ép buộc, tuy nhiên tiểu đệ gần đây may mắn kết bạn với một vị cao tăng đắc đạo, hắn đồng ý giúp chúng ta bắt quỷ đuổi quỷ.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tương Văn Đào dẫn theo Thái Hư bước qua hư không đi đến.

Trương Thiên Sư cau mày nói:

- Tương huynh đệ, vũ trụ Vô Cực chúng ta cực kỳ khổng lồ, chỉ dựa vào một hòa thượng, sợ rằng có lòng mà không đủ sức?

Thái Hư chắp hai tay lại trước ngực nói:

- Thí chủ khách khí, dưới lão nạp có hơn năm mươi tỷ hòa thượng, bắt quỷ giết quỷ hoàn toàn không có vấn đề gì.

- Ào ào...

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó bắt đầu xôn xao bàn tán.

- Mẹ nó, hòa thượng này quá lợi hại đi?

- Hơn năm mươi tỷ hòa thượng, thế lực này từ đâu xuất hiện vậy?

- Anh mắt mù à! Đây rõ ràng không phải là người trong vũ trụ Vô Cực.

- Chẳng lẽ là những vũ trụ tu phật?

- Đúng vậy, bằng không không có khả năng một lần lấy ra nhiều hòa thượng như thế.

- Vẫn là Tương đại thiếu tốt nhất, Trương Thiên Sư quả thực khốn kiếp, lại có thể bảo chúng ta đi chịu chết.

- Nếu là tôi, Tương đại thiếu là đồ đệ của người đứng đầu vũ trụ, nay truyền thừa của người đứng đầu vũ trụ lại chắc hẳn do Tương đại thiếu nhận được.

- Không sai, ủng hộ Tương đại thiếu!

- ...

Khóe miệng Tương Văn Đào cong lên hiện ra một nụ cười mỉm, có sự ủng hộ của những người này, hắn ngược lại muốn xem thử, còn có ai dám nhớ thương truyền thừa đứng đầu vũ trụ của hắn.

Trương Thiên Sư lạnh lùng nói:

- Tương huynh đệ có thủ đoạn tốt, chẳng qua anh làm thế nào dẫn những hòa thượng này tới được? Phải biết rằng vũ trụ Đa Nguyên không có khả năng là địa phương ai cũng có thể tới được?

Thái Hư chắp hai tay lại trước ngực nói:

- Cái này không cần thí chủ phải quan tâm, có người cho lão nạp mượn một món bảo bối, tên là Tiên Linh cầu, bên trong nó tự hình thành một giới, hiện tại năm mươi tỷ hòa thượng đang ở bên trong.

Trương Thiên Sư hoàn toàn không còn lời nào để nói nữa, chỉ có thể không cam lòng liếc mắt nhìn Tương Văn Đào.

Tương Văn Đào mỉm cười, sau đó nhìn về phía mọi người kêu lên:

- Các vị, những đại sư bắt quỷ không thu tiền, nhưng chúng ta cũng cần giữ mặt mũi, cho nên mọi người lại quyên góp chút tiền nhang đèn đi!

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó đều hoan hô.

- Đại sư có phẩm cách cao, khiến người ta bội phục!

- Tiền nhan đèn thì nhất định phải quyên góp, nếu như ai dám không quyên góp, lão tử nhất định đánh chết hắn.

- Không sai, đại sư bắt quỷ là có ơn cứu mạng đối với chúng ta, chút tiền nhan đèn này nhất định phải cho.

- ...

Trong lòng Thái Hư tràn đầy cảm giác tội lỗi, hận không thể đập chết tên gian thương Vương Hạo này.

Ngoài mặt nói không thu tiền, nhưng sau lưng lại thay đổi biện pháp vơ vét tiền của.

Ví dụ như tiền nhan đèn này chính là tiền của người nghèo, cho dù kiếm lời không nhiều, nhưng có thể mò được một danh tiếng tốt!

Mà chờ sau khi công ty phật môn bắt quỷ được đưa ra thị trường, vậy giá trị tuyệt đối sẽ tăng cao, tiền này vừa kiếm lời lại vừa có danh.

Điều khiến cho người ta cảm thấy khủng hoảng chính là tất cả những điều này đều do một tay Vương Hạo bày ra, đơn giản là thay đổi như chong chóng, che tay vì mưa, lấy muôn dân trăm họ trong thiên hạ làm quân cờ, mặc cho hắn thao túng.

- Ngao...

Đúng lúc này, một tiếng rồng ngâm vang vọng thiên địa.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con rồng lớn màu vàng với chiều dài vạn mét đang lấy phong thái nhe nanh múa vuốt xuất hiện, khí thế uy vũ này làm cho người ta vừa nhìn thấy cũng thót tim.

Mà ở trên đầu của rồng lớn màu vàng này còn có một nam một nữ đang đứng.

Trên gương mặt nam nhân hiện ra một nụ cười giống như ánh sáng mặt trời, trên vai có một con thỏ đáng yêu, chỉnh thể nhìn qua vô cùng sáng lạng.

Vẻ mặt nữ tử lại bình tĩnh, toàn thân tản ra một hơi lạnh như muốn nói người lạ chớ lại gần, nhìn lại biết được người này rất cao ngạo lạnh lùng.

Sắc mặt đám người Nam Cung Vũ, Vô Cực Thất Tinh, Trương Thiên Sư đại biến, đây không phải là Vương Hạo và Nguyệt Ly thì còn có thể là ai được nữa?

Nguyệt Ly thản nhiên nói:

- Anh không cảm thấy cách thức xuất hiện của anh quá mức phách lối sao?

Vương Hạo khoát tay áo, mỉm cười nói:

- Tiểu Nguyệt Ly không cần nghịch ngợm, Tổ Long của tôi mới dài có vạn mét, so với Bạch Hổ của Nam Cung Vũ, vậy đơn giản chính là con rắn nhỏ.

Nguyệt Ly hít một hơi thật sâu, không mở miệng nói nữa.

Nam Cung Vũ lạnh lùng nói:

- Vương Hạo, tiểu tử cậu thật giỏi, lại dám đơn thương độc mã xông đại hội tàn sát ma!

Vương Hạo cười to nói:

- Con người tôi trời sinh thích náo nhiệt, nhìn thấy các người ở đây đông như vậy, dĩ nhiên phải tới xem một chút, tuy nhiên rất đáng tiếc, một đám phế vật tập trung lại một chỗ, vẫn là phế vật.

Nguyệt Ly khẽ xoa mi tâm, trong lòng bàn tay cô có một thanh kiếm lớn hàn băng nhanh chóng ngưng tụ, chuẩn bị nghênh đón một trận đại chiến vây đánh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.